Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1346



Phượng Khương Trần nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu.

Nàng biết bây giờ mình có giải thích thêm nữa cũng vô ích.

Dù cho nàng có nói sái cả quai hàm, cũng không có ai tin tưởng kết quả mà nàng đã kiểm tra ngày hôm qua.

Dù cho Quốc công gia là bị ai hại chết, chắc chắn Hoàng thượng cũng sẽ không bỏ qua.


Chuyện này có thể lấy mất cơ hội của nàng quang minh chính đại!
“Ta đi với các người!” Hôm nay nàng trốn không thoát rồi – Phượng Khương Trần đưa tay phải lên vén hết toàn bộ tóc xõa ra phía sau, cũng mượn cơ hội này để nói cho ám vệ biết, bảo họ đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Cửu Hoàng thúc chưa chết, nàng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Dù sao, ở trong mắt của Hoàng thượng, nàng cùng lắm chỉ là một quân cờ của Cửu Hoàng thúc mà thôi.
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, quả nhiên Phượng cô nương biết điều!” Lời này châm chọc mười phần.

Cấm vệ quân ở phía sau vừa nghe xong thì bật cười lớn.

Có mấy tên cấm vệ quân to gan, lớn mật nói: “Các huynh đệ trước đó đã từng gặp Phượng cô nương đều miêu tả Phượng cô nương này như mãnh hổ vậy, ta thấy nàng dù có là mãnh hổ cũng chỉ là một con hổ cái bị bẻ răng thôi, không đủ gây sợ hãi.
“Mãnh hổ gì chứ, cũng chỉ là một nữ nhân thôi, có gì mà sợ hãi!”
“Phải rồi phải rồi, một nữ nhân có lợi hại hơn cũng chỉ đến mức này thôi, tát một cái cái là nàng sẽ ngoan ngoãn đấy mà!”


Hi hi ha ha, hoàn toàn không có sự đứng đắn mà ban sai nên có.

Đồng Giác, Đồng Dao lẫn Cầm, Kỳ, Thi, Họa đều bị cấm vệ quân chặn lại bên ngoài.

Thấy Phượng Khương Trần bị làm nhục, họ giận dữ đến mức nước mắt cũng chảy ra.

Nếu không có Phượng Khương Trần cứ luôn dùng ánh mắt cứng rắn ngăn lại, sợ là các nàng đã không quan tâm, ẩu đả ngay tại chỗ với cấm vệ quân, đến lúc đó, chuyện lại càng không cách nào giải quyết nữa.
“Phượng cô nương, đi thôi.” Cấm vệ quân cười đùa đủ rồi, bèn trở lại nghiêm túc, có hai nam tử mang gông xiền và xích đến đeo vào cho Phượng Khương Trần, nhưng vừa tới gần đã bị Phượng Khương Trần hét lui: “Ngươi dám?”
“Ha ha ha, chúng ta có gì mà không dám?” Cấm vệ quân quơ quơ xiềng xích, cố ý biến thành hoa hoa tác hưởng, là có ý muốn dọa chọ Phượng Khương Trần sợ.
“Phượng cô nương, đừng nói là chúng ta mang gông xiềng cho ngươi, mấy ngày nữa cả việc đặt ngươi ở dưới thân, chúng ta cũng dám làm! Phượng cô nương, ngươi còn tự nghĩ mình là bảo bối của Cửu Hoàng thúc sao? Bây giờ bản thân Cửu Hoàng thúc đã khó tự bảo toàn, còn quản được ngươi sao? Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời đi, miễn cho da thịt phải chịu khổ!”
“Cũng tốt lắm, ta còn nhớ rõ là dáng người Phượng cô nương vô cùng lẳng lơ, một thân da thịt kia là tuyết trắng, trước kia có may mắn được thấy, đến nay ta vẫn chưa quên được!”
Người này đang nhắc lại chuyện đã xảy ra ở đại hôn của Phượng Khương Trần, từ khi Phượng Khương Trần tao nhã triển phóng, đã không còn ai dám nói chuyện này trước mặt nàng nữa.

Bây giờ tên này dám nhắc lại, muốn bảo nàng không giận là không thể nào!

Nhưng có giận thì đã làm sao, đối phương cũng chỉ nói sự thật.

Nàng không thể che dấu quá khứ của bản thân, cũng không thể xóa bỏ.
Trước nay quân lính phỉ nhổ người khác là bất kể sinh huân, không biết đã có bao nhiêu Đại tiểu thư có nhà cửa bị xét cũng vì một câu nói của bọn chúng mà giận dữ, xấu hổ rồi đến mức phẫn nộ tự sát.

Từ đầu đến cuối Phượng Khương Trần cũng không tức giận là đã cố gắng lắm rồi.
“Làm càn, các ngươi là cái thá gì, dám nói lời ô uế trước mặt sư phụ ta?” Tô Tư Hành vội vã chạy tới, vừa nghe được một câu như thế, khuôn mặt hắn trở nên đỏ đến chảy máu.
Trong mắt của Tôn Tư Hành, sự kiện kia luôn mãi là nỗi đau khó bỏ trong lòng sư phụ hắn, không dễ gì phai được!
“Tôn thiếu gia, ngài đến rồi!” Nữ tử cuối cùng cũng là nữ tử, mấy người Đồng Giác vừa thấy Tôn Tư Hành tới, hệt như thấy được người tâm phúc vậy.

Cuối cùng thì quý phủ này cũng có được một nam tử có thể ra mặt.


Bình Luận (0)
Comment