Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1360

Chương 1360

Đối mặt với đôi mắt biết rõ tất cả của Cửu Hoàng thúc, Đông Lăng Tử Lãng lạc chạy trối chết. Mãi đến khi ra tới cửa nhà tù rồi, hắn mới khựng lại, chỉnh trang y phục, khôi phục phong độ vốn có rồi mới đi ra cửa.

Ở cửa có bốn hộ vệ canh gác, Đông Lăng Tử Lãng vừa đi ra thì chỉ vào hai người bên trái, bảo: “Hai người các ngươi ở lại giữ chỗ này, chiếu cố Cửu Hoàng thúc thay bổn vương!”

Hai người này là đại nội cao thủ, Hoàng thượng cố ý để Đông Lăng Tử Lãng đưa người tới. Chuyện Quốc công phủ, phản ứng của Cửu Hoàng thúc quá nhanh, Hoàng thượng cứ luôn cảm thấy đại lao Tông Nhân phủ có vấn đề, nhưng Tông Nhân phủ có người trong hoàng thất quản lý, bây giờ hắn không có cơ hội sửa sang lại, chỉ đành phái người của chính mình tới.

Vừa nghe xong tin này, lao đầu của đại lao Tông Nhân phủ lập tức liếc mắt với phó thủ của mình một cái, gật gật đầu với người nọ. Người nọ nhân một cơ hội lập tức đi vào trong đại lao.

“Hoàng huynh của bổn vương cũng tốt thật, bây giờ mới nghĩ được một chút đó, có phải là muộn quá rồi không?”

Đã bao ngày rồi, chuyện cần làm, hắn đã sớm làm tốt, bây giờ chỉ cần chờ đợi là được…

Chuyện Phượng Khương Trần ra tù thật sự đột ngột. Đừng nói là người của tây khu tiểu viện, cả Vương Cẩm Lăng cũng không nhận được tin tức, vậy nên… không có ai chờ nàng ngoài cùng, nàng phải tự đi bộ về.

Sờ sờ hà bao, Phượng Khương Trần bi thống phát hiện, từ sau khi có nha hoàn đi theo bên cạnh, nàng đã không còn thói quen mang theo bạc ra cửa nữa, quả nhiên nàng là đứa hủ bại!

“Nam nhân ở Đông Lăng ác độc quá!” Phượng Khương Trần mắng một câu đầy oán hậu, đổ hết tất cả chuyện này lên đầu Cửu Hoàng thúc. Nàng âm thầm quyết định, trong lần được gặp Cửu Hoàng thúc tiếp theo, dù có không thể cắn Cửu Hoàng thúc đến mức hắn không thể gặp người khác nữa, thì nàng cũng sẽ khiến Cửu Hoàng thúc đừng hòng xuống giường!

Khiến nàng đói meo mười ngày, khiến nàng lạnh cóng mười ngày, sau khi nàng ra cửa rồi cũng không cho nàng được một cỗ xe, đây là đang muốn nàng tự diệt à? Phượng Khương Trần đá đá vào tảng đá dưới chân đầy căm giận.

May mà nàng có túi trí năng chữa bệnh ở trong tay, nếu không phen nàny nàng đã thảm khốc một phen rồi, mặc người bài bố. Phượng Khương Trần ngẩng đầu lên đầy ai oán, nhìn lên không trung chẳng biết là nghĩ gì, âm thầm than may vì hôm nay trời không đổ tuyết.

Phượng Khương Trần chỉnh trang vạt áo lại, miễn cho chuyện nàng không may mà vào thiên lao nữa. Nàng thật sự ngốc ở trong cái thiên lao kia đủ rồi, còn thảm hơn việc bị trói người lại nữa!

Nào ngờ, lại có một cỗ xe ngựa ngừng lại bên cạnh nàng.

“Phượng cô nương.” Màn xe được vén ra, lộ ra một khuôn mặt rạng rỡ có mấy phần uyển chuyển hàm xúc, thấp thoáng vài phần quen thuộc.

“Ngươi là ai, ta có quen ngươi sao?” Phượng Khương Trần cũng không cho là mình đã nổi danh đến mức ai ai cũng biết.

“Phượng cô nương không biết ta, nhưng ta thì biết Phượng cô nương! Ta là nữ nhân của Nam Lăng Tô gia, tên ta là Tô Nhu!” Nữ tử thân thiết có lễ.

“Tô Nhu? Tô gia nữ đến thay Tô Quán tỷ thí với ta?” Chẳng trách nàng thấy người này quen mắt, thì ra là muội muội của Tô Quán. Phượng Khương Trần đánh giá Tô Nhu từ trên xuống dưới một lần, âm thầm gật đầu.

Bộ dạng của mội tử này đoan trang hơn Tô Quán nhiều, dịu dàng thanh tú, vừa nhìn là biết đúng là tiểu thư khuê các, không hề có cỗ ngạo khí khiến người ta chán ghét kia của Tô Quán, càng không thấp hèn hay kiêu ngạo, là đoan trang khéo léo.

Tô gia vẫn là biết dạy dỗ nữ nhân, chỉ là… Trong trời đông lớn thế này, Tô Nhu chạy tới so tài cưỡi ngựa bắn cung với nàng, thật sự chỉ đến vì tỷ thí với nàng thôi sao?

Bình Luận (0)
Comment