Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1393

Chương 1393

“Không hay rồi, không hay rồi, Quốc công gia có chuyện rồi!” Xa phu và gã sai vặt của Trấn Quốc công phủ sợ đến mức hoảng cả lên. Nếu Trấn Quốc công có chuyện thật, vậy bọn họ chính là người đầu tiên toi đời.

Bây giờ là ngất thật này! Phượng Khương Trần cũng thấy hoảng sợ, trong lòng thầm mắng Trấn Quốc công này cũng quá không có khí độ rồi, còn kém hơn cả nữ nhân mấy lần, dọa nữa thì không ổn. Nàng đang chuẩn bị tiến lên xem xét tình huống của Trấn Quốc công, đã nghe tiếng nói của Vân Tiêu: “Là ai không khỏe? Đừng lo lắng, có thuốc và đại phu của Vân gia ở đây, tình trạng không tốt cũng có thể thành tốt!”

Vân Tiên đi vào từ trong đám người, phong độ có thừa, đi theo sau còn có hai đại phu đang thở hổn hển. Trông hắn như thế, thật sự là có mấy phần phong phạm của “anh hùng cứu mỹ nhân.”

“Vân công tử tới đúng lúc quá!” Phượng Khương Trần khẽ thở phào. Có đại phu rồi, vậy Trấn Quốc công cũng không còn chuyện gì nữa. Về phần Vân Tiêu, thân phận hắn đặc thù, không phải người Đông Lăng, trong thời khắc mấu chốt có thể làm chứng thay nàng, chứng minh rằng nàng mới là bên bị đâm phải, chẳng qua là tuổi nàng trẻ, cơ thể tốt, không bị đập cho bị thương thôi.

“Vân mỗ đã tới chậm, làm cho Phượng cô nương phải vất vả rồi. Nếu Phượng cô nương tin tưởng Vân mỗ, vậy cứ giao lại nơi này cho Vân mỗ, chắc chắn Vân mỗ sẽ xử lý tốt giúp Phượng cô nương!”

Vân Tiêu là người thông minh, nhưng mặc dù dệt hoa trên gấm thì tốt, song vẫn không thể tốt bằng việc đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết. Thời gian hiện tại là thời kỳ đặc thù với Phượng Khương Trần, vì chuyện Cửu Hoàng thúc mà nhất cử nhất động của nàng đều bị người ta dèm pha. Nếu xảy ra chuyện gì, cũng không chỉ có mình Phượng Khương Trần nàng gặp phiền phức.

“Đa tạ Vân Công tử, Khương Trần không khách sáo nữa.” Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên như Vân Tiêu nói, chắc chắn người như thế này không dễ xài, không thể không khiến người ta chán ghét.

Để lại cục diện rối rắm cho Vân Tiêu, Phượng Khương Trần dẫn theo nha hoàn đi bộ tới Phượng phủ, tất nhiên là trước khi đi, Phượng Khương Trần không quên nhắc nhở Hạ Vân thu hồi ngân phiếu lại.

Đùa đấy à, đầu của Trấn Quốc công cũng đã bị vỡ đâu, vì sao nàng phải trả hơn ngàn lượng bạc, nào có chuyện gì dễ dàng như thế! Thương thế như vậy, về nhà tĩnh dưỡng vài ngày là được rồi, nhiều lắm thì thỉnh một đại phu mất một lương bạc, kê cho chút thuốc an thần là xong.

Tô Vân Thanh là một người có tâm, Phượng phủ hoàn toàn được tu sửa như nguyên dạng, Phượng Khương Trần vừa đi vào đã có cảm giác quen thuộc.

Nhà của nàng, cuối cùng cũng quay lại rồi!

Bất kể có gian nan thế nào, chỉ cần về đến nhà rồi, là nàng đã yên tâm.

Phượng Khương Trần xem xét tỉ mỉ từng chỗ một, phát hiện ra Tô Vân Thanh cũng có điều chỉnh nơi bài trí, lại có thấy một ít thứ là vật cũ.

Phượng Khương Trần không hiểu, người ở lại giữ Phượng phủ là cánh tay đắc lực có khả năng của Tô Vân Thanh, vừa thấy Phượng Khương Trần như vậy, biết ngay là nàng không hiểu khổ tâm của Tô Vân Thanh, vội vã tiến lên giải thích: “Tiểu thư, công tử nói bài trí của Phượng phủ là dựa theo hình ảnh thời Phượng tướng quân và Phượng phu nhân còn tại mà làm, có một số thứ chính là đồ trước kia Phượng phủ dùng, chỉ là sau này Phượng phủ… Tiểu thư vào lại, công tử đã mất chút thời gian tìm về một ít!”

“Công tử các ngươi thật có lòng!” Phượng Khương Trần gật gật đầu, hai mắt nổi xung lên.

Thì ra năm đó Phượng phủ cũng từng cao quý thế này, tiếc thay khi nàng đến, nơi này đã rách nát đến mức không còn nhìn được gì nữa. Nếu không trùng kiến, căn bản là bọn họ cũng không biết vốn dĩ Phượng phủ lại nguy nga và lộng lẫy thế này!

Phượng Khương Trần đi xuyên qua hành lang gấp khúc, dạo hết sân nhà, thăm thú hoa viên nhỏ, vượt hết cổng vòng đi vào hậu viện. Tuy đang là mùa đông, nhưng Phượng phủ không hề có vẻ tiêu điều, nhất là cái viện nàng ở, rõ ràng giống hệt như trước đây, nhưng lại càng sáng sủa hơn trước, càng hợp với tâm ý của nàng. Mỗi một thứ ở nơi đây đều được bày biện rất thỏa đáng.

Tô Vân Thanh có lòng quá rồi (thật ra phải là Cửu Khánh có lòng!

Bình Luận (0)
Comment