Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1485

Chương 1485

Sau khi nghe hạ nhân đến bẩm báo Phượng Khương Trần đích thân đến cửa thỉnh tội, Thái tử ngạc nhiên đến mức làm vỡ cả chén trà trong tay: “Phượng Khương Trần có thể ra ngoài nhanh như thế sao?’’

Phượng Khương Trần có họ hàng với loài gián sao, từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ chỉ mới một ngày thôi.

Cũng may hắn chưa truyền tin tức này đến chỗ của Cửu hoàng thúc, nếu không Cửu hoàng thúc chắc chắn sẽ cho rằng hắn chuyện bé xé ra to, Thái tử vội vàng cho người mời Phượng Khương Trần đi vào.

Cũng giống như Thôi Hạo Đình, Thái tử cũng vô cùng sửng sốt và kinh ngạc trước dáng vẻ giống như thường ngày của Phượng Khương Trần, trong lòng âm thầm cảm thán nữ nhi của Phượng tướng quân quả nhiên không phải là người bình thường. Hắn muốn giữ Phượng Khương Trần lại dùng cơm nhưng nghe nói nàng còn phải đến phủ Túc Thân vương nên cũng không miễn cưỡng.

Phượng Khương Trần lần lượt mang lễ vật đi đến từng nhà một để thỉnh tội bất chấp ánh mắt khiếp sợ và nghi hoặc của đối phương. Hầu hết những người đi đến Phượng phủ tham dự yến tiệc ngày hôm qua đều là người có mối quan hệ tốt với Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng, mặc dù bọn họ rất muốn thể hiện sự đồng cảm của mình, nhưng nhìn dáng vẻ không muốn tiếp nhận của Phượng Khương Trần, tất cả đều thức thời không đề cập đến chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

Đương nhiên, cũng có không ít người trong số đó xát muối vào vết thương của Phượng Khương Trần, chỉ là mỗi khi đối phương chắc đến chuyện của Phượng tướng quân và Phượng phu nhân, Phượng Khương Trần đều mỉm cười nói sang chuyện khác, hoặc nếu không ngăn cản được đối phương thì nàng dứt khoát im lặng không phản bác cũng không tiếp lời, ánh mắt trống rỗng thể hiện mình không muốn nghe.

Lễ vật trong xe ngựa càng lúc càng ít, nhưng sắc trời lại không có dấu hiệu tối đi, không phải còn sớm mà là do tuyết quá lớn, chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, tuyết rơi dày đặc đã bao phủ toàn bộ kinh thành, khiến đêm tối rực sáng như ban ngày, cực kỳ chói mắt.

Khi Phượng Khương Trần bước ra khỏi nhà của một vị đại nhân họ Tiền, cơ thể vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.

Rốt cuộc cũng thăm hỏi xong rồi, Phượng Khương Trần vừa mới lên xe ngựa đã ra hiệu cho người đánh xe thúc ngựa trở về nhà nhanh hơn một chút, nàng dựa người vào thành xe, xoa xoa chân mày, mệt mỏi đến mức không muốn nói chuyện.

Đi hết nhà này đến nhà khác đúng là một công việc tốn sức.

Xuân Hội Đông Tình thông minh nhanh nhẹn, biết Phượng Khương Trần đang rất mệt nên lập tức xoa bóp tay chân giúp nàng, nhưng bắp thịt trên người nàng quá cứng, hai tiểu cô nương xoa bóp một lúc lâu mà vẫn không thấy tiểu thư nhà mình thả lỏng, mười ngón tay đã mỏi nhừ đến mức không còn sức lực, nhưng lại không dám nói, chỉ đành phải nghiến răng nghiến lợi chịu đựng.

“Được rồi, không cần phải ấn nữa.’’ Phượng Khương Trần cũng biết cơ thể mình không thể thả lỏng, nếu không nàng sẽ không mệt như vậy.

“Không sao đâu tiểu thư, chúng nô tỳ không mệt.’’ Hai nha hoàn cười ngọt ngào.

Khó khăn lắm mới có thể làm chuyện gì đó cho tiểu thư, sao có thể chỉ vì mệt mỏi mà bỏ cuộc chứ.

“Ừ, khi nào mỏi tay thì dừng lại đi.’’ Phượng Khương Trần cũng không miễn cưỡng hai người, nàng quả thực rất mệt mỏi, được hai nha hoàn này xoa bóp như thế nàng cũng cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.

Nhân lúc rảnh rỗi này, Phượng Khương Trần nhắm mắt lại bắt đầu nghĩ đến cuộc phẫu thuật ngày mai, còn những chuyện khác cũng chỉ có thể tạm thời gác lại một bên.

Đối với nàng mà nói, cuộc phẫu thuật ngày mai cực kỳ quan trọng, tuyệt đối không thể có bất cứ sai sót nào, nếu Thôi Hạo Đình chết, đừng nói đến việc tìm cách trả thù Dạ Diệp mà Phượng phủ có thể giữ được hay không còn là một vấn đề.

Thực ra để đảm bảo an toàn, nàng có thể huỷ bỏ cuộc phẫu thuật ngày mai và chuyển sang một ngày khác, mặc dù thoạt nhìn nàng rất giống một người bình thường nhưng trạng thái lại không hề tốt chút nào.

Bình Luận (0)
Comment