Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1490

Chương 1490

Còn về phần Nguyên Hi? Cứu cho hắn uống một viên thuốc ngủ để hắn ngủ ở đây một giấc là được rồi.

Tôn Tư Hành đã không còn là một tay mơ nữa rồi, sau khi nhân được ám chỉ của Phượng Khương Trần, hắn lập tức cầm ống tiên đi đến, xát cồn lên cánh tay của Thôi Hạo Đình khiến hắn giật mình hoảng hốt, quay đầu nhìn lại thấy thứ đồ sắc nhọn trên tay Tôn Tư Hành, Thôi Hạo Đình đè nén sự hoảng sợ trong lòng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể: “Đây là?’’

“Gây mê, để cho ngài tạm thời không có cảm giác đau đớn, như thế sẽ thuận tiện hơn trong quá trình phẫu thuật.’’ Chỉ nên nói đúng ba phần sự thật trước mặt người khác, không thể tiết lộ toàn bộ, Phượng Khương Trần không hề có ý định lừa gạt, nàng chỉ không muốn doạ Thôi Hạo Đình mà thôi, nói như thế, hắn sẽ càng dễ chấp nhận hơn nữa.

“Tư Hành, ngươi hãy giải thích quy trình phẫu thuật cho Thôi công tử đây nghe một chút, ta sẽ đi lấy máu cho Nguyên Hi tiên sinh.’’ Sau khi Tôn Tư Hành gây mê cho Thôi Hạo Đình xong, Phượng Khương Trần bắt đầu làm việc.

Nàng không cần phải lấy tế bào gốc tạo máu từ trong tuỷ xương của Nguyên Hi tiên sinh mà chỉ cần rút một ít máu từ tĩnh mạch, sử dụng máy tách tế bào máu để tách tế bào gốc tạo máu ra là được.

Động tác tay của Phượng Khương Trần rất nhanh, hơn nữa nàng đã quá quen mới những thiết bị y tế này, hoàn toàn không cần nhìn đến, chỉ cần dựa vào bản năng cũng có thể làm được.

Trong khi người khác còn chưa kịp nhìn rõ thì nàng đã chọn xong những thứ mà mình muốn dùng rồi đặt lên một chiếc khay bạc, chậm rãi đi về phía Nguyên Hi tiên sinh.

Kéo một chiếc ghế đầu từ bên dưới bàn nổ ra, đặt chiếc khay lên ghế, lại xoay tròn một cái, bản thân nàng ngồi ở một bên khác.

Không thể không nói những thứ đồ trong căn nhà gỗ nhỏ này của Phượng Khương Trần thực sự rất kỳ lạ nhưng chúng lại khá hữu dụng.

“Nguyên Hi tiên sinh, ngài cứ thả lòng đi, không đau đâu.’’ Phượng Khương Trần lấy tăm bông y tế thấm một ít thuốc, chà đi chà lại trên cánh tay của Nguyên Hi tiên sinh để mạch máu hiện rõ ra ngoài.

“Ta không lo lắng.’’ Nguyên Hi tiên sinh bình thản nói.

Đùa sao, dù cho dù trong lòng đang căng thẳng đến nhường nào đi chăng nữa hắn cũng sẽ không nói ra miệng, chuyện này thật mất mặt!

“Không lo lắng là tốt rồi.’’ Hoá ra tác phong của người quân tử chính là chết vì sĩ diện hảo, trong mắt Phượng Khương Trần ngậm ý cười, thấy Nguyên Hi tiên sinh nhìn chằm chằm vào động tác trên tay nàng không chớp mắt, lập tức hiểu rõ hắn không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Cho nên, ngay khi Phượng Khương Trần chuẩn bị đâm kim tiêm vào, nàng đã chơi một trò chơi đơn giản nhưng lại cực kỳ hữu hiệu trong bệnh viện.

“Nguyên Hi tiên sinh, ngài nhìn kia…’’ Phượng Khương Trần chỉ về phía đối diện, Nguyên Hi tiên sinh đang ở trong tình trạng căng thẳng, nghe thấy nàng nói như thế, hắn căn bản không thể suy nghĩ gì cả, vô thức nhìn theo hướng Phượng Khương Trần đang chỉ, kết quả…

“A…’’ Nguyên Hi tiên sinh kêu lên một tiếng đau đớn, vội vàng quay đầu nhìn lại thì thấy cây kim thon dài kia đã đâm vào da thịt hắn, còn Phượng Khương Trần lại nhanh chóng rút ra rồi dán bằng dính lên vết đâm ấy.

Kết quả là, hắn không nhìn thấy gì cả.

“Phượng Khương Trần, ngươi đang trêu ta sao?’’ Nguyên Hi tiên sinh cực kỳ không vui.

Phượng Khương Trần tỏ vẻ vô tội: “Có sao? Đâu phải, là Nguyên Hi tiên sinh chưa nghe ta nói hết rồi.’’ Phượng Khương Trần búng búng vào chiếc ống trong suốt, nhìn thấy máu chảy theo thành ống đến túi máu, giọng điệu của nàng cũng dịu đi đôi chút.

“Chưa nghe hết? Ngươi còn định nói gì sau đó nữa?’’ Nguyên Hi buồn bực, hắn cũng biết Phượng Khương Trần làm thế chỉ vì muốn tốt cho hắn, nhưng hắn cũng cảm thấy mất mặt chứ.

Một nam nhân cao lớn lại nhút nhát như vậy.

“Ta muốn nói là, Nguyên Hi tiên sinh, ngài nhìn kìa, ở đó không có gì cả.’’ Rõ ràng là một câu nói đùa cợt nhưng Phượng Khương Trần lại nói một cách rất nghiêm túc, như thể đó là một vấn đề nghiêm trọng khiến Nguyên Hi tiên sinh không biết nên trút giận vào đâu.

Bình Luận (0)
Comment