Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 157

Chương 157

 

Bốn đại hán cũng không hề vội vã mà đi lên phía trước, mà là sắc mặt đầy mê hoặc đánh giá Phượng Khương Trần.

 

“Nghe theo các ngươi? Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng đòi xứng sao? Phượng Khương Trần không hề mảy may có chút hoảng loạn hay bắt an nào, mà có một sự ớn lạnh đến thấu xương toát ra từ trong đôi mắt đen nhánh ấy.

 

Khi Lam Cửu Khánh tìm được nơi này thì nhìn thầy Phượng Khương Trần và bốn tên đại hán đang mặt dối mặt nhìn nhau, khi hắn đang chuẩn bị ra tay thì lại nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh, không hề hoảng hốt của Phượng Khương, mà đã dừng lại.

 

Không biết vì cái gì mà Lam Cửu Khánh lại có thể tin tưởng Phượng Khương Trần có cách để tự thoát thân, cho nên hắn cũng không hề vội một chút nào, hai tay khoanh trước ngực, ngồi ở trên đầu tường xem kịch hay.

 

Bốn đại hán thẹn quá hóa giận, hơn nữa dưới tác dụng của thuốc kích dục, vẻ mặt hung ác ngang ngược, hướng về phía Phượng Khương Trần bổ nhào tới.

 

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, bây giờ là lúc để cho ngươi cầu xin sự tha thứ.”

 

“Ban đầu vốn dĩ là muốn cho các ngươi một sự thoải mái, nếu như các ngươi đã muốn một lời cầu xin, được thôi, ta sẽ cho ta một cơ hội.”

 

Phượng Khương Trần vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt sắc bén, giờ khắc này nàng giống như tu la từ trong đống người chết bò ra, trên tay cầm một cây súng lục ống đen kịt hướng về phía bên trái nơi có trái tim của một tên đại hãn.

 

Nheo mắt lại, ngắm chuẩn!

 

“Thứ đó là thứ đồ gì?” Lam Cửu Khanh vẫn luôn tự nhận kiến thức rộng lớn, có thể nhìn ra thứ binh khí trong tay Phượng Khương Trần đang cầm đó có hình con số bảy, nhưng vẫn còn hơi sửng sốt một chút.

 

Hắn có thể khẳng định là hắn chưa từng gặp qua thứ binh khí nào như vậy, mà nhìn bộ dạng tự tin của Phượng Khương Trần, Lam Cửu Khánh cũng đại khái hiểu được lực sát thương của thứ nhỏ bé này có lẽ cũng rất mạnh.

 

Lam Cửu Khánh quyết định không ra tay nữa mà bình tĩnh quan sát xem có gì thay đổi.

 

“Ha ha ha, Phượng tiểu thư bị dọa đến ngớ ngắn rồi chứ gì.” Bốn tên đại hán kia lại hoàn toàn không biết rằng tử thần đang đến.

 

“Đứng vậy, ta sợ đến ngớ ngắn rồi.”

 

Ánh mắt Phượng Khương lạnh lùng, trong nháy mắt nhào tới đối phương, bóp cò một cái.

 

“Pằng pằng pằng pằng…”

 

Liên tiếp bốn tiếng, Lam Cửu Khánh chỉ nhìn thấy hai tay của Phượng Khinh Trần di chuyền từ bên trái qua bên phải, một cỗ mùi thuốc súng truyền tới, bốn tên đại hán kia lần lượt ngã xuống đắt.

 

“Làm sao có thể như vậy được, thậm chí Phượng Khương Trần còn không đụng vào bọn chúng.” Trong lòng Lam Cửu Khánh bị dọa đến khiếp sợ.

 

Nhìn thứ binh khí vẫn còn đang bốc khói trắng trong tay Phượng Khương Trần, Lam Cửu Khánh bắt đầu nảy sinh những nghi ngờ, Phượng Khương Trần sao lại có thể sở hữu thứ vũ khí kỳ quái đến như vậy, rốt cuộc nàng là ai?

 

Nếu như có thể, Lam Cửu Khánh thật sự muốn nhảy xuống dưới, cướp cây súng trong tay Phượng Khương Trần đến để nghiên cứu một phen.

 

Nhưng đáng tiếc là Phượng Khương Trần hoàn toàn không cho Lam Cửu Khánh cơ hội, sau khi bốn tên đại hán kia ngã xuống, Phượng Khương Trần lại tiếp tục giơ súng lên, bắn về trực tiếp vào ấn đường của hai cung nữ, sau đó nhanh chóng thu súng lại.

 

“Đừng trách ta nhẫn tâm, ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác, bởi vì chỉ có người chết rồi thì mới không thể tiết lộ được bí mật.” Đôi môi đỏ mọng của Phượng Khương Trần nhẹ nhàng cử động, nói ra những lời lạnh lùng vô tình.

 

Phượng Khương Trần nhặt vỏ đạn lên, lại từ trong ngực lấy ra một con dao phẫu thuật một cách dứt khoát, Phượng Khương Trần ngồi xổm trước mặt bồn tên đại hán kia.

 

Bốn tên đại hán kia quên mắt cả kêu rên, không ngừng lui về phía sau, dục vọng mãnh liệt cùng hung ác trong mắt biến đầu đã biến mắt, mà thay vào đó là sợ hãi và bắt an.

Bình Luận (0)
Comment