Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1571

Chương 1571

Tất cả rất thuận lợi, trên mặt nạn dân cong cong nụ cười hạnh phúc.

Bách tính của Hoa Hạ toàn là những người đơn giản nhất, thuần phác nhất, quan cho họ một chút, họ sẽ tung hô đối phương lên tận trời xanh, quan chỉ cần trả lại công bằng vốn có cho họ, họ sẽ tin tưởng ngươi là một vị quan thanh liêm công bằng chính trực.

Nguyện vọng của họ rất nhỏ, chỉ cần ăn no, mặc ấm, ít bóc lột lại, nhưng nguyện vọng nhỏ như vậy cũng bị những vị quan đó bóc lột tàn nhẫn.

Hàng ngũ phát cháo miễn phí rất hài hòa, cho dù có đói, có mong ngóng một chén cháo nóng cũng không có ai chen ngang, trong hàng ngũ có những đứa trẻ chỉ mới mười mấy tuổi, chúng đi giày rơm rách lộ ngón chân, lạnh đến run rẩy nhưng vẫn cố gắng nhón chân, nhìn về phía nồi cháo lớn đang bốc hơi nóng…

Nơi đó là tất cả ao ước của họ!

Trên mặt hán tử, phu nhân đều lộ ra sự vui mừng, thầm tính toán trong lòng, lấy chén cháo và bánh bao mang về, gia đình có thể ăn mấy miếng.

Các ông lão tóc bạc hoa râm khoác trên người bao tải dày, gương mặt nhuốm màu sương gió, con ngươi vẩn đục, lúc nhìn thấy sạp phát cháo miễn phí lập tức nở nụ cười khẽ giống như đứa trẻ vui sướng khi nhìn thấy kẹo.

Đám nạn dân nhao nhao kêu tốt, từng khuôn mặt lạnh cứng bởi vì tuyết rơi cũng dần trở nên sinh động, đôi mắt tĩnh lặng bởi vì một chén cháo nóng, một cái bánh bao mà một lần nữa sục sôi sự sống.

Khung cảnh này như ảnh động mà cũng như ảnh tĩnh, thấy họ hạnh phúc vì một chén cháo nóng, đoàn người Phượng Khương Trần đứng ngốc tại chỗ, không nhúc nhích…

Bọn họ làm việc thiện với ý đồ riêng, nhưng khi thấy cảnh này, trái tim như bị bóp nghẹn, hình ảnh này khiến người ta có cảm giác xúc động muốn rơi lệ.

Người hoàn hồn lại đầu tiên là Phượng Khương Trần, được chứng kiến quá nhiều hình ảnh bi thảm, lòng nàng đã nguội lạnh hơn người bình thường.

Quay đầu thấy vẻ mặt khiếp sợ của Huyên Minh Kỳ và khuôn mặt đầy nước mắt của Tôn Tư Hành, Đồng Giác, Phượng Khương Trần đi tới cạnh Tôn Tư Hành, gõ một cái lên đầu hắn: “Đồ ngốc, khóc cái gì.”

Tôn Tư Hành là một tên ngốc, trời sinh đã có một trái tim thương người của thầy thuốc, thấy hình ảnh như vậy, làm sao hắn có thể nhịn được, nhưng, nếu chút xíu này cũng không nhịn được thì làm sao hắn giữ được tỉnh táo để chữa bệnh khi nhìn thấy tình hình trong nhà chữa từ thiện.

Bác sĩ, không thể đặt quá nhiều tình cảm, tình cảm sẽ ảnh hưởng tới công việc.

Lời gửi độc giả: Đột nhiên phát hiện tui viết hơi cực đoan, khụ khụ… Chỉ là suy nghĩ chủ quan thôi, mọi sự trùng khớp chỉ là ngẫu nhiên.

“Sư phụ…”

Tôn Tư Hành đỏ mắt, trong mắt lóe lên tia sáng nhân ái, Phượng Khương Trần như thấy được quầng sáng thần thánh trên người hắn, một vầng sáng nhàn nhạt lờ mờ bao quanh người Tôn Tư Hành.

Quả nhiên, là thầy thuốc trời sinh, có một trái tim nhân ái mà người thường không có, Tôn Tư Hành đơn thuần hơn nàng rất nhiều, nhưng một người đơn thuần như vậy phải làm thế nào mới có thể sống sót?

Đau đầu!

Nàng đã từng cũng đơn thuần như vậy, đáng tiếc hiện thực đã đập tan sự đơn thuần của nàng.

Haizz… Phượng Khương Trần thở dài, vỗ vỗ vai Tôn Tư Hành: “Đừng buồn, họ rất may mắn vì đã gặp được người bằng lòng phát cháo miễn phí, hãy nghĩ về những người chết vì đói, ngươi sẽ thấy… trên thế gian này không có thảm nhất chỉ có thảm hơn, cho nên thu nước mắt lại đi, bởi vì khi đó nước mắt không có chút tác dụng nào.”

Bình Luận (0)
Comment