Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1607

Chương 1607

Phủ Tông nhân bị cháy lớn, Cửu hoàng thúc thiếu chút nữa bị thiêu chết, lại thêm áp lực của quan viên trong triều và thế gia khiến ông ta không thể tiếp tục giam giữ Cửu hoàng thúc, đã như vậy thì ông ta sẽ thả Cửu hoàng thúc ra, đổi lại là đạt được lợi ích lớn nhất.

Cửu đệ, trẫm không có bức ngươi, là ngươi cam tâm tình nguyện nhượng bộ!

Sau khi hoàng thượng rời đi, Cửu hoàng thúc cho người trong điện lui xuống, cung nữ thái giám trong cung đều là người thành tinh, biết ngày mai Cửu hoàng thúc sẽ hồi phủ liền hiểu hoàng thượng đã lui bước, bọn họ không cần theo dõi Cửu hoàng thúc nữa.

Cung nữ thái giám nối đuôi nhau đi ra, cung điện lớn như vậy còn mình Cửu hoàng thúc, cho nên không có người nhìn thấy sự mỉa mai trong mắt Cửu hoàng thúc.

Hoàng huynh, hi vọng ngày mai ngươi vẫn có thể cười được, tiện nghi của bản vương không phải dễ chiếm như vậy đâu!

Thánh chỉ đến!

Đột nhiên hoàng thượng hạ chỉ vào nửa đêm, để Thuận Thiên phủ thả toàn bộ hạ nhân của Cửu vương phủ, để bọn họ hồi phủ, thu dọn vương phủ cho tốt, ngày mai nghên đón chủ nhân của bọn họ trở về.

Hạ nhân Cửu vương phủ nghe thánh chỉ cũng không biểu lộ quá cao hứng, bọn họ là những người đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, đã sớm học được cách không quan tâm hơn thua.

Thân là tâm phúc của Cửu hoàng thúc, bọn họ hiểu rõ rằng chỉ cần Cửu hoàng thúc không ngã thì bọn họ sẽ không sao, việc của bọn họ là phục vụ chủ tử, ra ngoài chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Quản gia Cửu vương phủ kiểm kê số người, xác định đủ người liền dẫn đầu hạ nhân Cửu vương phủ đi về hướng vương phủ. Hạ nhân Cửu vương phủ bị nhốt lâu như vậy nhưng vẫn phấn chấn tinh thần như cũ, không có chút nào sa sút.

Phù Lâm đứng ở góc tường nhìn hạ nhân Cửu vương phủ dần dần đi xa, trong mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị, thong dong quay người đi ngược lại phía Cửu vương phủ.

Lần sau gặp lại bọn họ sẽ ở hai phe khác nhau!

Tin tức hạ nhân Cửu vương phủ được thả được truyền đi, chỉ trong hai tiếng đồng hồ toàn bộ người dân trong kinh thành đã biết tin này. Xuân Hội, Thu Họa, Hạ Vãn và Đông Tình đều vui mừng vây quanh người Phượng Khương Trần: “Tiểu thư, vương gia được thả rồi, vương gia được thả rồi.”

“Tiểu thư, quá tốt rồi, quá tốt rồi, vương gia ra rồi người cũng không cần cực khổ như vậy nữa.”

Bốn nha hoàn vui mừng đến mức nói năng lộn xộn, vây quanh Phượng Khương Trần líu lo nói, Phượng Khương Trần cũng cao hứng, không so đo chuyện các nàng thất thố.

Đồng Giác và Đồng Dao đứng ngoài cửa, hai người nhìn nhau cười khổ.

Cửu hoàng thúc được thả các nàng cũng cao hứng, nhưng các nàng không hưng phấn như Xuân Hội, Thu Họa, Hạ Vãn, Đông Tình, thậm chí các nàng còn vì đại công tử bất bình.

Cuối cùng Cửu hoàng thúc cũng được tự do, Phượng Khương Trần rất vui mừng, chỉ là… Đến bây giờ nàng vẫn không nghĩ được Cửu hoàng thúc muốn lợi dụng lần cứu nạn này để làm gì, vì sao không có gì truyền ra mà hoàng thượng lại thả Cửu hoàng thúc.

Chính trị quả nhiên là chuyện phức tạp, nàng hoàn toàn không hiểu được.

Mãi đến rất lâu về sau Phượng Khương Trần mới biết được, hóa ra Cửu hoàng thúc liên thủ với hoàng thượng, hoặc là mình hoàng thượng cho rằng huynh đệ bọn họ đồng tâm hiệp lực, giúp đỡ lẫn nhau đối phó với Thôi gia, bảo vệ hoàng thất Đông Lăng.

Đương nhiên đây là chuyện rất lâu về sau, cái giá mà hiện tại Cửu hoàng thúc phải trả là quầy phát cháo của người thần bí vào ngày Cửu hoàng thúc ra khỏi cung đã biến mất, thêm vào đó quan phủ không có lương thực thực, thế nên…

Dân nạn hai ngày không có cháo uống, mặc dù không xuất hiện chuyện người chết vì đói nhưng lại thiếu chút nữa gây nên bạo động, đáng tiếc hoàng thượng nhận được tin này đã là chuyện của hai ngày sau, lúc hoàng thượng gọi Cửu hoàng thúc tiến cung để hỏi tội, Cửu hoàng thúc không chút hoảng loạn, không nhanh không chậm nói: “Hoàng huynh, thần đệ biết sai rồi, mong hoang huynh thứ tội. Thần đệ vừa ra cung liền phái người truyền tin để bọn họ ngưng phát cháo, đưa lương thực đến quan phủ, chuyện này cần chút thời gian để làm, theo thần đệ biết thì hôm nay quan phủ đã bắt đầu phát cháo.”

Bình Luận (0)
Comment