Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1662

Chương 1662

Đáng tiếc, bộ y tế thông minh không có chức năng dự báo thời tiết, nếu không thì nàng muốn xem thử công nghệ cao có tác dụng hay kỹ thuật đo lường có tác dụng.

“Là nam nhân mà ngươi đưa đến, Phù Lâm.” Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tô Vân Thanh đến tìm Phượng Khương Trần, Cửu Khánh nói phải sớm nói cho Phượng Khương Trần biết tin này, để tránh khi nàng đột ngột biết sẽ không chấp nhận được.

Nhưng…

Phượng Khương Trần hiện tại cũng không chấp nhận được, đôi mắt lập tức mờ đi: “Phù Lâm? Sao lại là hắn ta?” Sau đó gật đầu: “Ta quên hắn ta là hậu nhân Phù thị, quả nhiên có bản lĩnh.”

Phượng Khương Trần nghĩ đến lời nhắc nhở của Trác Đông Minh, Phù Lâm người này có động cơ không đơn giản. Còn tưởng rằng nhốt hắn ta vào đại lao thì có thể yên tâm hơn, nào ngờ…

Lúc bọn họ bận rộn, đã tạo sơ hở cho Phù Lâm.

“Nghe nói hắn ta là hậu nhân Thần miếu, trên thông thiên văn dưới tường địa lý.” Đây là tin tức Cửu hoàng thúc cho truyền ra ngoài, Tô Vân Thanh máy móc nói.

Phượng Khương Trần biết rõ điều này, chẳng qua là nàng không ngờ Phù Lâm lại có dã tâm lớn như vậy, còn tưởng là Phù Lâm tiếp cận Cửu hoàng thúc, nhưng xem ra tầm mắt hắn quá cao, trực tiếp ôm đùi Hoàng thượng.

Ai… Phượng Khương Trần thở dài, là nàng mang Phù Lâm đến, nàng ít nhiều sẽ cảm thấy tự trách, đặc biệt là động thái lần này của Phù Lâm đã làm loạn hoạch của bọn họ, khiến họ kiếm củi ba năm thiêu một giờ…

Tất cả những gì đã làm trước đây đều thành công cóc, những gì đã đưa ra cũng không thể lấy lại!

Tuy nhiên, điều đáng mừng chính là…

Việc duy nhất đáng để ăn mừng chính là Cửu hoàng thúc đã lược bỏ và điều chỉnh kế hoạch chi tiết, đầu tiên là không làm lộ thân phận Cửu hoàng thúc ra ngoài mà lấy thân phận là một kẻ thần bí để đi cứu tế, đặt bọn họ ở vị trí tấn công phòng thủ.

Đúng là Cửu hoàng thúc không cố ý, lúc đầu hắn tính toán âm mưu là sau này sẽ hành động nhưng hiện tại lại tránh cho bọn họ lâm vào hoàn cảnh xấu hổ.

Nghĩ đến đây trong lòng Phượng Khinh Trần cảm thấy tốt hơn một chút: “Tuy rằng Phù Lâm ám sát làm chúng ta trở tay không kịp, nhưng cũng may nhiệm vụ bí mật thực hiện khá tốt, sự việc chưa đến mức không thể cứu vãn, mặc dù chúng ta tổn thất về mặt vật chất nhưng lại không cần lo lắng về danh tiếng.”

Chẳng qua là vẫn luôn có chút không cam lòng.

Giai đoạn đầu bọn họ đầu tư vào rất nhiều nhân lực, vật lực và tài lực, chỉ còn thiếu một bước nhưng lại bị Hoàng Thượng cưới đoạt thành tựu, loại cảm giác này giống với người làm mai mối cảm thấy kinh tởm như kiểu phải ăn ruồi bọ.

“Đây là việc duy nhất đáng để ăn.” Mọi người trong Phượng phủ đều là người một nhà, còn có ám vệ ngày đêm canh giữ, hai người nói chuyện cũng không cần cẩn thận như vậy, chỉ cần che giấu đi một ít câu từ quan trọng.

“Đúng vậy, nếu công khai sớm thì hành vi của chúng ta giống như những tên hề, ở dưới ánh hào quang của Hoàng Thượng, dù cho chúng ta làm nhiều điều hơn nữa cũng chỉ là dệt hoa trên gấm.” Phượng Khương Trần cười tự giễu, không ngờ tới tính toán âm mưu hơn nửa tháng nhưng kết quả là không thắng nổi một lần Phù Lâm lấy một lần.

Theo sự chỉ thị của các vị thần, bọn họ chỉ đơn giản là những người dân bình thường bất lực chống cự, cho dù bọn họ biết rõ sự thật như thế nào nhưng nếu nói ra chân tướng thì sẽ không có mấy ai tin tưởng bọn họ…

Bình Luận (0)
Comment