Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1709

Chương 1709

“Điện hạ, xin điện hạ đi mời Phượng Khương Trần, lúc này chỉ có Phượng Khương Trần mới có thể cứu công chúa, Phượng Khương Trần am hiểu phụ khoa, lúc trước một mình nàng, đã đỡ đẻ thai nhi trong bụng phu nhân thế tử Ninh Quốc công, bảo vệ mạng mẹ con ba người bọn họ. Phượng Khương Trần có thể đỡ đẻ cho đứa trẻ trong bụng phu nhân thế tử Ninh Quốc công, nhất định có thể lấy ra đứa trẻ trong bụng công chúa Dao Hân, khẩn cầu điện hạ đi mời Phượng Khương Trần, xin nàng cứu công chúa một mạng.” Cũng chỉ có lúc này, các thái y mới thổi phồng y thuật của Phượng Khương Trần, đẩy Phượng Khương Trần ra làm lá chắn.

“Vậy còn không mau đi mời, cứu công chúa quan trọng.” Tây Lăng Thiên Lâm lại lần nữa giành hạ lệnh trước, như vậy hình như không phải không đúng mực, vừa nghe nói Dao Hân có thể cứu chữa, lên núi đao hạ xuống biển lửa cũng xông lên.

“Phụt…” Tây Lăng Thiên Vũ phun trà trong miệng ra.

Bỏ đi, lúc trước hắn ta chỉ là hoài nghi thái y là người của Tây Lăng Thiên Lâm,hiện tại hắn ta đã có thể khẳng định, nếu không phải trước đó thông đồng xong xuôi, thái y này sao có thể “Tri kỷ” đến vậy, lập tức đẩy Phượng Khương Trần ra.

Tay Tây Lăng Thiên Lâm quả nhiên duỗi cũng thật dài, ngay cả thái y trong cung cũng bị hắn ta thu mua, hoàng thượng Đông Lăng này có tính là dẫn sói vào nhà không.

“Chỉ là, chỉ là… Hạ quan nghe nói hôm nay là lễ tang của cha mẹ Phượng Khương Trần, lúc này muốn đi mời nàng, có thể mời người đến được sao?” Thái y lại tiếp tục “Tri kỷ” đề nghị.

“Mạng người quan trọng hơn, Phượng Khương Trần là đại phu, thầy thuốc có tâm, nàng nhất định sẽ đến cứu Dao Hân, Thuần vương điện hạ ngươi nói có phải hay không?” Đây là chỗ cao minh của Tây Lăng Thiên Lâm, rõ ràng là ý của hắn ta, lại có thể ép Đông Lăng Tử Thuần cũng đồng ý.

“Đúng vậy, thấy thuốc như cha mẹ, Khương Trần thiện lương như vậy, nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu.” Hình tượng của Phượng Khương Trần ở trong lòng Đông Lăng Tử Thuần vẫn luôn to lớn, luôn là nữ tử thấy người bệnh, sẽ không ngần ngại ra tay cứu giúp, cho nên…

Hắn ta trực tiếp nhảy vào cái bẫy của Tây Lăng Thiên Lâm.

“Thuần vương điện hạ nói đúng vậy, Phượng Khương Trần nhất định sẽ cứu Dao Hân, chỉ là hôm nay tình huống đặc thù, vì để tôn trọng Phượng Khương Trần, chúng ta cùng đi mời Phượng Khương Trần, bổn cung nghĩ nàng nhất định có lẽ không cự tuyệt đâu.”

“Được…” Đông Lăng Tử Thuần hoàn toàn là bị Tây Lăng Thiên Lâm nắm mũi dắt đi.

Tốt cái đầu ngươi!

Tây Lăng Thiên Vũ rất muốn đứng lên cắt ngang, miễn cho Đông Lăng Tử Thuần bị bán, còn muốn giúp Tây Lăng Thiên Lâm đếm bạc, nhưng hắn ta không thể, hắn ta là huynh trưởng của Dao Hân, hắn ta mà đứng ra ngăn cản, chính là không màng đến sống chết của Dao Hân, không có tình cảm huyết thống.

Thấy Tây Lăng Thiên Lâm mạnh mẽ lôi kéo Đông Lăng Tử Thuần chạy ra ngoài, Tây Lăng Thiên Vũ thở dài, khổ nhục kế này của Dao Hân cuối cùng cũng thấy được hiệu quả, chỉ hy vọng Phượng Khương Trần có thể chịu được áp lực, nếu chịu không được vậy chỉ có thể nhẫn nhịn, giúp Dao Hân lấy đứa nhỏ trong bụng kia ra.

Dao Hân cứ như vậy mà chết, đối với ai cũng không tốt.

Tây Lăng Thiên Lâm và Đông Lăng Tử Thuần vừa đến, là lúc Phượng Khương Trần vừa mới đuổi đám người đại công tử, Nam Lăng Cẩm Hằng đi, hai người đã cấp vội vàng vọt vào Phượng phủ, không màng hạ nhân ngăn cản đấm đá lung tung.

“Khương Trần, Khương Trần, cứu mạng!”

“Chủ tử của các ngươi ở đâu, còn không mau dẫn chúng ta đi.” Tây Lăng Thiên Lâm cũng còn bình tĩnh, kéo một hạ nhân, để hắn ta dẫn đường.

“Xảy ra chuyện gì?” Phượng Khương Trần vẻ mặt mệt mỏi, thấy Tây Lăng Thiên Lâm và Đông Lăng Tử Thuần chạy vọt vào, mơ hồ đoán được là có liên quan tới Dao Hân, chỉ là giả ngu thôi.

“Phượng Khương Trần, thấy thuốc như cha mẹ, bổn cung biết y thuật của ngươi cao minh, cũng có một thầy thuốc có tâm, bổn cung hy vọng ngươi đừng so đo với Dao Hân nữa, nể mặt hôm nay Dao Hân quỳ gối trước linh cửu của cha mẹ ngươi, ra tay cứu nàng đi.” Lời này của Tây Lăng Thiên Lâm vừa nói ra, Phượng Khương Trần nếu như không cứu, vậy Phượng Khương Trần chính là máu lạnh vô tình.

Bình Luận (0)
Comment