Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1725

Chương 1725

“Người đâu? Sao chỉ mới chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi đâu rồi?” Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng đã lục tung quán trà mấy lần, nhưng không tìm thấy bóng dáng của Cửu Hoàng thúc đâu.

“Xin hỏi, các người vừa nãy có thấy một nam tử mặc trang phục màu lam vừa đi qua đây không, con ngựa ở bên kia là của hắn?” Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng tìm đến khách nhân của quán trà hỏi thăm tung tích của Cửu Hoàng thúc, kết quả là người ta đến cả cái liếc mắt khinh thường cũng không thèm ném cho bọn họ. Còn về phần tiểu nhị và ông chủ của quán trà, hai người họ đều nói là quá bận, không để ý.

Ngựa nằm ở ngay đây, còn người đoán chừng cũng không đi đâu xa, Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng tính tình cũng khá tốt, dù chịu phải mấy cái liếc mắt của khách đến uống trà, hai người cũng chỉ cười cười, không nói gì.

Chỉ là tìm không được Cửu Hoàng thúc, hai người cũng thấy hơi sốt ruột, Cửu Hoàng thúc không phải kiểu người xốc nổi không làm theo lẽ như thế, hắn đột nhiên mất tích, khiến hai người lo lắng không thôi.

Không còn cách nào khác, hai người đành phải căng da đầu, lại lần nữa tiến lên tìm đến mấy người khách ngồi bàn ở bên ngoài phòng riêng để hỏi thăm.

“Xin hỏi…”

Nhưng lời còn chưa kịp nói đã khiến mấy người bên này tỏ vẻ bất mãn vô cùng: “Mấy đứa khốn kiếp không biết chui từ đâu ra, không thấy ông đây đang uống trà à, chút quy củ lễ nghĩa cũng không hiểu, muốn chết hả.”

Bộp… vừa dứt lời, người đó liền tóm lấy cây đại đao ở bên cạnh lên, vỗ mạnh một cái lên bàn, một chân nhấc lên gác trên ghế, tràn đầy dáng vẻ hùng hổ của mấy bọn phỉ.

Trong mắt Vương Cẩm Lăng lóe lên sự chán ghét, nhưng hắn vẫn duy trì phong độ ưu nhã của mình: “Xin lỗi, chúng tôi đang tìm người.”

“Tìm người? Chỉ tìm người thôi mà đã tùy tiện đi vào à, nhóc con, ngươi cho rằng ở đây là lầu xanh à?” Gã kêu gào, nhìn bộ dạng của Vương Cẩm Lăng, hẳn gã cho rằng Vương Cẩm Lăng là con dê béo dễ bị bắt nạt.

Một thân vải thô cũng không che nổi hơi thở của một quý công tử, đây chính là Vương Cẩm Lăng, chỉ dựa vào quần áo giản dị thì không thể thay đổi được hơi thở vốn có, chuyện hắn có tiền là thật, dạng người thế này không lôi ra mà xẻ thịt thì thật sự hơi phí.

Đối mặt với gã nam nhân thô tục lưng hùm vai gấu, Vương Cẩm Lăng chay mày, vẻ mặt vẫn bình thản ung dung như cũ, nhưng vẻ mặt này cũng khó nén được sự kiêu ngạo và khinh thường từ bên trong. Hắn hơi ngẩng đầu, ánh mắt cũng nhìn thẳng vào đối phương, bên trong sự ôn hòa lại lộ ra vẻ uy nghiêm khó có thể xâm phạm đến.

Mấy tên thô tục bị khí thế của Vương Cẩm Lăng làm kinh ngạc, có mấy kẻ không tự chủ được dùng hai tay lên đỡ, hình thành một tư thế tự vệ cho bản thân.

Chỉ có một gã lùn không có mắt nhìn, gã nhảy ra gào lên: “Đại ca, có là lầu xanh cũng đâu được tùy ý ra vào như thế, thằng nhóc này quá đáng trước mà, cứ ỷ vào vẻ ngoài của mình hơn người là có thể tùy tiện khi dễ người ta. Hôm nay dù có nói thế nào cũng phải để nó cho các anh một câu trả lời thỏa đáng.”

Gã lùn kia cuối cùng cũng kéo lại được lý trí của đám người này, đám lưu manh lấy lại tinh thần, mỗi người cầm lấy vũ khí trên bàn của mình, đứng xếp hàng thành một nửa vòng tròn, vây lấy Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng, Phượng Khương Trần đứng xem bọn họ, nở nụ cười chế giễu.

Mấy gã này, muốn chết à!

“Các người muốn thế nào?” Vương Cẩm Lăng cũng không phải là một công tử sống an nhàn sung sướng đến mức mười ngón tay không đụng đến nước xuân. Hắn ra ngoài đi thăm thú, chuyện thế này cũng đã gặp không ít, chỉ là mỗi lần như thế đều có một đống hộ vệ chực chờ sẵn. Còn lần này…

Bình Luận (0)
Comment