Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1736

Chương 1736

Nhân lúc tên sát thủ không tiếp tục tấn công, Phượng Khương Trần vội vàng lăn ra xa, đồng thời đứng lên, cả người toàn là bụi đất, trên người còn dính máu, tóc tai đã rối loạn, có thể thấy được Phượng Khương Trần lúc này chật vật thế nào, chỉ trong chớp mắt đã bị tên thích khách kia dồn đến khốn cảnh thế nào.

Phượng Khương Trần thật vất vả bò dậy từ dưới đất, giơ súng nhắm ngay đối phương, nhưng nàng lại thấy tên sát thủ kia dùng ngón tay cái và ngón trỏ niết lấy viên đạn, cẩn thận xem xét. Tên sát thủ di chuyển viên đạn trong tay, trong con ngươi lạnh lẽo lóe lên ánh sáng quái dị, gương mặt tái nhợt nổi lên một vệt đỏ ửng.

Tên nam nhân này… quá đáng sợ.

Rõ ràng đang là ban ngày mà lại khiến người ta cảm thấy thật u ám đen tối, tên nam nhân này có lẽ đã không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời trong một thời gian dào, trên gương mặt tái nhợt là vẻ tĩnh mịch, lại thêm hai con mắt đã thâm đen quanh mí mắt, cầu mắt đã đỏ ngầu. Mọi thứ từ gã khiến Phượng Khương Trần cảm giác như ban ngày mà gặp phải ma, nếu lúc này Lam Y Lâm còn đang tỉnh thì nàng ta nhất định sẽ nói tên nam nhân này quả đúng rất có hình tượng, gã không cần phải hóa trang mà vẫn có thể diễn vai ma cà rồng.

Tên nam nhân này rất đáng sợ, không hề động đậy nhưng lại làm nàng có cảm giác như bị sát khí bao trùm, hai tay Phượng Khương Trần nắm chặt cây súng trong tay, nhắm thẳng vào đối phương, không dám lơi lỏng chút nào.

Phượng Khương Trần không bóp cò, nàng biết rõ xem như nàng có nổ súng cũng không bắn trúng được đối phương, mặc dù đối phương trông như vẫn luôn nhìn vào viên đạn kia, nhưng vẫn có thể đồng thời phòng bị nàng.

Hai người cứ thế nhìn nhau, hay tay Phượng Khương Trần nắm chặt lấy cây sung, vươn tay thẳng tắp, không hề run rẩy một chút nào, xem dáng vẻ như đang nắm chặt rất ổn định tỉnh tào, nhưng lòng bàn tay của nàng đã đổ đầy mồ hôi, trong lòng đang không ngừng la hét hoảng loạn.

Cht, Vương Cẩm Lăng, hai người các ngươi, chỉ một trong hai người tùy tiện quay lại tìm ta một cái đi, hu hu hu… các ngươi sao lại không phát hiện là ta không đuổi theo sau chứ.

Thật đáng ghét mà, xem như ta có vũ khí tự vệ nhưng cũng đâu thể yên tâm tin tưởng vào ta thế chứ.

Theo thời gian trôi qua, Phượng Khương Trần càng ngày càng bất an, tên sát thủ trước mặt đây quả thật không hề đơn giản, thậm chí nàng còn không nhớ nổi trên đường có gặp qua người này hay chưa, mà kẻ này…

Gã biết rõ bên cạnh nàng có người đi cùng, lại không vội vàng ra tay giết nàng mà chỉ đứng đó thưởng thức viên đạn, có thể thấy được người này không phải chỉ tự tin bình thường mà còn là cuồng vọng. Tóm lại là cho dù cht hay Vương Cẩm Lăng có tới cũng không thể nào cứu được người từ tay gã này.

Tách, tách… mồ hôi trượt xuống theo tóc mai hai bên thái dương rồi rơi xuống, thịch thịch thịch, nhịp tim Phượng Khương Trần càng lúc càng nhanh, nhưng gã nam nhân kia vẫn đứng bất động ở bên đó.

Phù… Phượng Khương Trần thầm thở ra một hơi, nhắc nhở chính mình phải thật tỉnh táo, thời gian kéo ngày càng dài thì càng tốt đối với mình, nàng chỉ cần chờ đợi, đợi đến khi bọn cht trở về là được.

Nghĩ đến đây, Phượng Khương Trần thoáng buông lỏng tay cầm súng, nhưng chỉ vừa mới buông lỏng, đối phương đã giơ kiếm lên, nhắm ngay vào Phượng Khương Trần, khiến Phượng Khương Trần giật nảy mình, vội vàng bóp cò. Nhưng gã sát thủ kia không hề tiến lên trước một bước mà mở miệng nói: “Ám khí của ngươi trông rất đẹp mắt, là ám khí đẹp nhất mà ta từng được thấy.”

Lời thoại này hoàn toàn là một lời khích lệ, pk có thể nghe ra được sự chân thành trong lời nói của đối phương, Phượng Khương Trần nở một nụ cười cứng ngắc, cao ngạo gật đầu với gã: “Cảm ơn đã khích lệ.”

Gã sát thủ hiển nhiên không ngờ là Phượng Khương Trần lại có thể trả lời như thế, gã nghi hoặc nhìn nàng, rồi lập tức đưa ra yêu cầu của mình: “Đưa ám khí của ngươi cho ta, ta sẽ thả ngươi đi.”

“Cái gì? Ngươi muốn ám khí trong tay ta? Ngươi vừa mới ra tay muốn giết ta đấy, không phải là vì ám khí trong tay ta đấy chứ?” Nếu thật sự là thế, Phượng Khương Trần thật sự đã đụng phải một trở ngại vô cùng lớn rồi.

Bình Luận (0)
Comment