Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1745

Chương 1745

Phượng Khương Trần mở cửa liền nhìn thấy Cửu Hoàng thúc đang đứng chờ ở ngoài cửa, bởi vì nghe được chuyện của Lam Y Lâm, cảm xúc của Phượng Khương Trần hơi nặng nề, miễn cưỡng nói: “Huynh cũng đã nghe được?”

“Ừm.” Cửu Hoàng thúc gật đầu, biểu thị ý đã nghe thấy, xem như không nghe được thì hắn vẫn có thể đoán được mười mươi.

Đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ làm như thế, thế gian này thật sự rất ít kẻ ngu trung.

“Vẫn quyết định đưa nàng ta về Thôi gia sao? Trở lại Thôi gia thì nàng ta cũng chỉ là một cái tượng gỗ.” Phượng Khương Trần cảm thấy mình hình như đã mềm lòng, cô bé Lam Y Lâm kia khiến nàng cảm thấy như nhìn thấy mình của trước kia, cũng phải chịu bất lực và sợ hãi như thế, cũng phải không tình nguyện cúi đầu trước vận mệnh của mình.

Ở thế giới xa lạ này, các nàng đều là “kẻ xâm nhập bất hợp pháp”, chỉ là lựa chọn của Lam Y Lâm và nàng trái ngược nhau, nàng thì thận trọng che giấu đi sự khác thường của mình, cố thích nghi với thế giới mới đến này, còn lựa chọn của Lam Y Lâm lại cao ngạo, tự tán thưởng sự khác biệt của chính mình.

Nếu như nàng ta không phải họ Lam, không được Thôi gia nuôi lớn thì có lẽ sẽ có một cuộc sống vô cùng đặc biệt. Nhưng nàng ta lại rơi vào tay Thôi gia, một con quái vật khổng lồ, mạnh mẽ vươn lên nhờ vào chính thực lực cá nhân không cách nào rung chuyển được.

“Con rối? Chúng ta có người nào không phải là con rối chứ, nàng là con rối, ta cũng thế, muốn quyết định được vận mệnh của mình thì phải có sức mạnh trong tay. Nàng ta rơi vào kết cục như thế không thể trách người khác được, muốn trách thì phải trách nàng ta họ Lam, nàng ta không trở về Thôi gia thì theo bản lĩnh của nàng ta chỉ có một con đường chết mà thôi, không muốn nàng ta chết thì phải đưa nàng ta cho Thôi gia, Thôi gia sẽ không giết nàng ta.”

Thôi gia chính là người bảo vệ tốt nhất cho Lam Y Lâm, Lam Y Lâm rời khỏi Thôi gia thì chỉ có con đường chết, chuyện này hắn tin rằng Phượng Khương Trần hiểu rất rõ.

Đúng thế, Phượng Khương Trần hiểu rõ, cho nên nàng cũng chỉ có thể nói, chính bọn họ cũng đang ở trong trạng thái bị người người đuổi giết, nào có bản lĩnh để đi bảo vệ Lam Y Lâm.

“Ta biết rồi.” Phượng Khương Trần nhắm mắt lại, che giấu sự mềm mại khó có được trong lòng mình đi.

Nàng không có tư cách để đồng cảm với Lam Y Lâm, nàng không có năng lực bảo vệ một thiếu nữ ngây thơ như nàng ta.

“Canh chừng nàng ta cho tốt, trước khi Thôi gia đến, đừng để nàng ta tỉnh lại, ta không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” Cửu Hoàng thúc gần như là vô tình ra lệnh, và hắn cũng biết rõ Phượng Khương Trần sẽ làm được.

“Được.” Nàng vốn cũng định cho Lam Y Lâm uống thuốc ngủ, đứa nhỏ kia mà có thể chạy được một lần thì sẽ có thể chạy đi lần hai. Lần này có thể may mắn đụng phải bọn họ, lần sau vô cùng có khả năng sẽ bị người ta giết chết hoặc là bán đi.

Phượng Khương Trần xoay người trở về phòng, mớm thuốc cho Lam Y Lâm, Cửu Hoàng thúc thì đi về hướng bên trái, dừng lại ở góc rẽ một lúc, sau đó cùng đại công tử đã đứng sẵn ở đó cùng nhau ra ngoài.

Hai người đi đến một nơi vắng người, sóng vai đứng cạnh nhau, nhìn ra phía xa, gió thổi đến, vạt áo và sợi tóc của họ bay múa trong không trung. Một người tôn quý, một người nội liễm, chỉ một bóng lưng thôi cũng đủ để khiến ta người ta thu hút mà liếc mắt nhìn mãi, muốn tiến về phái trước, nhìn xem nam tử có bóng lưng như thế thì sẽ là người thế nào.

Nhưng sẽ không có ai dám tiến đến, bởi vì hai người này chỉ đứng yên ở đó thôi cũng đã khiến cho người ta có cảm giác như một đế vương và một kẻ đứng trên cao, một thần tử mà hắn tín nhiệm nhất cùng đứng chung với nhau, người bình thường hoàn toàn không dám đến gần.

“Ngươi cũng đã nghe thấy đúng không?” Nửa ngày trôi qua, Cửu Hoàng thúc mới mở miệng.

Bình Luận (0)
Comment