Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1785

Chương 1785

“Được rồi, chuyện tiền bạc gì đó ta không quan tâm nữa, đó là việc của Tô Văn Thanh, vậy còn đám sát thủ đó thì sao? Nghe nói thương vụ làm ăn này không thể huỷ bỏ, chẳng lẽ Phượng Khương Trần sẽ bị đuổi giết cả đời sao? Nếu như thế thì đám ám vệ mà chúng ta cử ra e là không làm được gì rồi.’’

Mặc dù ám vệ rất mạnh nhưng năng lực vẫn thua xa so với những sát thủ hàng đầu trong giới giang hồ, nếu gặp phải một cao thủ thì những ám vệ đó cũng phải bất lực bó tay, Lam Cửu Khánh đã giao cho Bộ Kinh Vân chịu trách nhiệm với an nguy của Phượng Khương Trần, nếu Phượng Khương Trần xảy ra chuyện, Bộ Kinh Vân chính là người đầu tiên gặp xui xẻo.

“Thế lực ở trên giang hồ của chúng ta quá nông, nền tảng quá yếu, căn bản không thể can thiệp vào chuyện trong giới sát thủ.’’ Nói cách khác, bọn họ cũng không có cách nào huỷ bỏ giao dịch kia.

Đâu rõ ràng là treo giải thưởng, nếu giải thưởng vẫn chưa được hạ xuống thì sẽ luôn có người nhìn chằm chằm vào nó, cho dù bọn họ mạnh đến đâu đi chăng nữa thì trên đời này vẫn luôn có một đám người vì tiền mà không màng đến sống chết của mình.

“Nếu đã như vậy thì phải nhanh chóng tìm cho Phượng Khương Trần một vệ sĩ cao thủ, để tránh trường hợp trở tay không kịp, chỉ là trên tay chúng ta cũng không có sự lựa chọn phù hợp.’’ Vệ sĩ không phải là cải trắng mà chỉ cần gieo một ít hạt giống là có thể thu hoạch hàng loạt, cao thủ chỉ có thể tình cờ gặp chứ không thể tìm kiếm.

“Ta đã chọn được người rồi, chuyện này ngươi không cần phải lo lắng.’’ Hắn đã nghĩ đến một người làm vệ sĩ thích hợp nhất, nhưng điều kiện tiên quyết là phải thuyết phục được hắn, người kia… Qúa phóng túng tuỳ tiện, muốn trói chặt hắn e là không hề dễ dàng chút nào, nhưng hắn tin rằng Phượng Khương Trần nhất định sẽ có cách.’’

“Được, cũng đã muộn rồi, chúng ta chia nhau ra hành động thôi, ta giúp ngươi đánh lạc hướng thị vệ.’’ Chỉ cần Phượng Khương Trần không sao là Bộ Kinh Vân đã có thể yên âm rồi. Nếu Phượng Khương Trần xảy ra chuyện thì cả đời này hắn đừng mong nhìn thấy Bảo Nhi, hắn tin tên khốn kiếp Lam Cửu Khánh này có thể làm được.

“Đi.’’ Lam Cửu Khánh không nói nhiều, chỉ thể hiện bằng hành động.

Hai người một trước một sau lặng lẽ đi về phía Tàng Bảo các của Huyền Tiêu cung, Bộ Kinh Vân đã nghiên cứu địa hình ở đây rất kỹ càng nên cũng biết cánh né tránh ám vệ, nhưng khi không thể tránh được thì…

“Bốn người phía trước, ngươi phụ trách hai người bên trái.’’ Lam Cửu Khánh im lặng ra hiệu cho Bộ Kinh Vân, không mở miệng nói chuyện, Bộ Kinh Vân cũng ra hiệu với Lam Cửu Khánh rằng không có vấn đề gì.

Hai người ngầm ước hẹn thời gian xong, ngay khi vừa đến giờ, bọn họ lập tức ăn ý nhìn về phía đối phượng, gật đầu, hành động…

Võ công của thị vệ ở Huyền Tiêu cung rất cao, cho dù là mùa đông giá rét khắc nghiệt như thế nào bọn họ cũng có thể đứng thẳng người, cảnh giác canh gác vào lúc nửa đêm, hơn nữa còn không bao giờ nói chuyện với đồng nghiệp một câu, tập trung tinh thần vào công việc của mình, nhưng đây cũng chính là cơ hội cho Bộ Kinh Vân, hai người đi đến.

“Răng rắc.’’ Lam Cửu Khánh và Bộ Kinh Vân ra tay vặn cổ hai tên lính canh gần như cùng một lúc, hai người thị vệ khác phát hiện, vừa mới há miệng đã nghe thấy một tiếng “bốp” vang lên, một hòn đá nhỏ cỡ bằng trứng chim bồ câu lập tức bắn vào trong miệng bọn họ, còn chưa kịp than đau đã cảm thấy cần cổ đau đớn, rũ mắt xuống… Nhìn cố họng ứa máu của mình, nghoẹo cổ ngã xuống.

Không có ý định xử lý thi thể, Lam Cửu Khánh và Bộ Kinh Vân nhẹ nhàng đặt người xuống mặt đất, sau đó đi vào trong viện.

Hai căn phòng cuối cùng, mỗi căn đều có một ngoại viện riêng biệt, ngoại viên có người canh gác, bên trong cũng có, khi Lam Cửu Khánh và Bộ Kinh Vân đi vào đã bị thị vệ canh gác bên trong phát hiện, tổng cộn có mười hai người, Lam Cửu Khánh và Bộ Kinh Vân không nói một lời, lập tức rút kiếm xông lên phía trước.

Bình Luận (0)
Comment