Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1809

Chương 1809

Lam Cửu Khánh quay người đi đến một gian phòng khác, thả Huyên Phi và Lục Dĩ Nhiên ra ngoài, hai người kia cũng không có cảnh giác như Huyên Minh Kiệt, vừa nghe có người tới cứu liền lập tức theo ra ngoài.

Dưới mặt nạ, Lam Cửu Khánh lộ ra một vòng trào phúng cười, chờ Huyên Minh Kiệt đi tới, Lam Cửu Khánh mới nói: “Ngươi mang theo phu nhân và tiểu thư đi trước ta đi cứu cung chủ, ta sẽ theo sau, các ngươi chỉ cần phụ trách chạy.”

Lời này vừa nói ra, hoài nghi của Huyên Minh Kiệt cũng biến mất, gật đầu cảm ơn với Lam Cửu Khánh rồi mang theo mẹ và muội muội chạy ra bên ngoài, nhưng hai nữ nhân kia lại không chịu đi.

“Hùng, chúng ta không thể đi, nếu đi rồi sẽ không thể trở về Huyền Tiêu cung được nữa, nếu đi rồi thì chúng ta sẽ chẳng còn là gì nữa.”

“Nhị ca, muội cũng không muốn bỏ, muội muốn ở lại, muội là đại tiểu thư của Huyền Tiêu cung.” Huyên Phi cũng oán trách theo.

“Đúng vậy, Hùng, chúng ta đợi cung chủ, cung chủ ra rồi chúng ta liền có thể đoạt lại Huyền Tiêu cung một lần nữa, con nói như vậy không tốt sao?” Hai mắt Lục Dĩ Nhiên tỏa sáng, trong mắt lóe lên tia chờ mong.

Mấy ngày nay, vẻ mặt của cung chủ đối với bà ta ôn hoà rất nhiều, bà ta tin rằng nếu không có Huyên Minh Kỳ và Phượng Khương Trần, bà ta còn có thể ngồi vững vàng vào vị trí cung chủ phu nhân.

“Nương, tiểu Phi, các ngươi vẫn coi Huyền Tiêu cung là Huyền Tiêu cung trước kia sao? Chúng ta ở lại nơi này căn bản không có khả năng đoạt lại Huyền Tiêu cung, chúng ta sẽ chỉ bị cầm tù một lần nữa. Nương, tiểu Phi, nếu như các ngươi không muốn bị cầm tù thì đi theo ta, không thì…”. Nói xong lời cuối cùng, Huyên Minh Kiệt dừng lại.

Hắn không muốn bỏ lại mẫu thân và muội muội của mình, nhưng khoảng thời gian này, hắn đã chịu đủ hai người này, nếu như các nàng không chịu đi, vậy thì hắn đi một mình, hắn không muốn nửa đời sau không thể thoát khỏi cái viện này.

“Đi đi đi, Hùng, nương đi cùng với ngươi.”  Lục Dĩ Nhiên là một nữ nhân thông minh, à ta nhìn ra suy nghĩ của con trai mình, bây giờ bà ta chỉ có thể dựa vào con trai, nếukhông có Huyên Minh Kiệt, lão cung chủ cũng sẽ không nghe bà ta nói chuyện.

“Nương, nhị ca…” Huyên Phi vẫn không muốn đi, nhưng Huyên Minh Kiệt đã không có ý định quan tâm nàng ta, mang theo Lục Dĩ Nhiên chạy ra ngoài, Huyên Phi thấy thế chỉ có thể dậm chân đuổi theo.

Một nhà ba người càng lúc càng xa, Lam Cửu Khánh và lão cung chủ thu hết cảnh tượng vừa rồi vào mắt, sau khi người ngoài đi rồi, Lam Cửu Khánh mới mở miệng: “Ta có thể thả bọn họ thì cũng có thể bắt bọn họ trở lại, để bọn họ chết già cùng với ngươi, thấy thế nào? Ngương vẫn không có ý định nói ra sao?”

“Bức vẽ của mảnh đất kia cũng không hoàn chỉnh, ngươi muốn dùng để làm gì?” Lão cung chủ đã không còn sự điên cuồng trước đó, chỉ là mặt mũi đầy nếp nhăn hiển thị rõ vẻ già nua, không còn tâm trí hùng mạnh trước đó.

“Đây là chuyện của ta, ngươi không có quyền hỏi đến, ngươi chỉ cần nói cho ta biết bản vẽ của mảnh đất kia ở đâu.” Kiếm của Lam Cửu Khánh kiếm, một mực gác trên cổ của lão cung chủ, đây rõ ràng là động tác uy hiếp, chọc giận lão cung chủ.

Từ sau khi ông ta tiếp nhận Huyền Tiêu cung, rốt cuộc chưa có ai dám cầm kiếm chĩa vào ông ta, Lam Cửu Khánh là người đầu tiên.

“Nếu như ta không cho thì sao? “ Gương mặt già nua của lão cung chủ nở một nụ cười quỷ quái: “Ngươi cho rằng ta sẽ quan tâm sống sống của nữ nhân kia và con gái của nàng ta sao?”

Ông ta hận, hận Lục Dĩ Nhiên biến ông ta thành câu truyện cười, để toàn bộ cố gắng của ông ta trong hai mươi năm qua trở nên uổng phí, mỗi lần nhìn thấy Huyên Minh Kiệt và Huyên Phi, ông ta liền căm hận, sao hai người này không phải là con của Dĩ Mạt, tại sao không phải…

Để bọn hộ còn sống, là bởi vì bị cầm tù ở đây, càng khổ sở hơn so với cái chết.

Bình Luận (0)
Comment