Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1851

Chương 1851

Dù sao tất cả mọi người đang chờ người trên đỉnh tháp nhảy xuống, cũng không ai để ý đến sự khác thường của hai người. Cửu Hoàng thúc dứt khoát ôm chặt lấy nàng sát vào người mình.

“Hắn đã nhảy.” Cửu Hoàng thúc xoay người, ôm lấy Phượng Khương Trần, giống như những người xem náo nhiệt, hướng về phía người nhảy xuống.

Vù vù…

Phượng Khương Trần chỉ nhìn thấy một điểm đen, từ trên cao nhảy xuống, điểm đen dần dần to ra, Phượng Khương Trần cũng có thể nhìn rõ…

Cái gì mà tên điên nhảy tháp? Người ta rõ ràng đang nghiên cứu độ điên cuồng. Không nhìn thấy con diều lớn trên lưng hắn sao? Người ta vốn dĩ không hề tìm đến cái chết mà chỉ là mượn ngọn tháp và sức gió để kiểm tra sức chịu đựng của con diều lớn trên lưng hắn, xem thử bản thân có thể mượn gió bay lên. Chỉ là sao người này lại quen mắt quá vậy?

“Có phải ta đã nhìn thấy qua hắn?” Tốc độ từ trên cao rơi xuống cực kỳ nhanh, Phượng Khương Trần chỉ nhìn thấy khuôn mặt vụt qua.

“Sát thủ Tả Ngạn, nàng nói xem đã gặp hay chưa.” Cửu Hoàng thúc kéo Phượng Khương Trần đến phía trước, âm thầm dùng sức mạnh đẩy những người cản đường ra, thuận lợi chen đến trước đám người đó.

“Rầm…” Đúng lúc đuổi kịp Tả Ngạn rơi xuống, con diều phía sau lưng cũng hỏng vùi lấp Tả Ngạn.

Tiếng động lớn khiến Phượng Khương Trần hét lên và không khỏi co người lại.

“Chết chưa? Chết chưa?”

“Cái này chắc chết rồi phải không? Đã nhiều lần rồi mà chưa thấy hắn chết, lần này không chết, lần sau hắn vẫn sẽ nhảy nữa.”

Té như vậy cho dù là cao thủ võ lâm thì cũng bị thương không nhẹ. Phượng Khương Trần nhìn do dự, không biết mình có nên bước tới cứu người không. Dù sao khi đó, Tả Ngạn cũng coi như đã hạ thủ lưu tình với nàng, và còn tiết lộ một tin tức lớn cho nàng.

“Đừng đi, hắn sẽ không sao đâu.” Lông mày của Phượng Khương Trần vừa động, Cửu Hoàng thúc đã biết Phượng Khương Trần muốn làm gì, liền nhanh chóng kéo nàng trở lại.

Nếu Phượng Khương Trần ra tay, thân phận của họ sẽ nhanh chóng bị bại lộ. Thân phận của họ có thể tiết lộ, nhưng không thể để lộ một cách không có chút giá trị.

Cửu Hoàng thúc vừa nói xong liền thấy một đội quan binh đi tới, Phượng Khương Trần đổ mồ hôi thay Tả Ngạn, dù sao sát thủ đều không thấy được ánh sáng. Nhưng không ngờ đám quan sai này lại quỳ một chân trước mặt Tả Ngạn: “Thiếu gia, người vẫn ổn chứ?”

“Cút.” Đổi lại là tiếng trách mắng lạnh lùng của Tả Ngạn.

Rất khỏe, khí trong dạ dày đầy đủ, Tả Ngạn té lần này chắc hẳn không có gì đáng ngại.

Chỉ là Phượng Khương Trần càng khó hiểu, mẹ nó, đây là chuyện gì với chuyện gì vậy? Không phải Tả Ngạn là sát thủ sao? Sao lại trở thành thiếu gia ở Tây Lăng? Có vẻ như thân phận của hắn không tầm thường.

“Đi, trở về rồi nói.” Cửu Hoàng thúc xem náo nhiệt cũng đủ rồi, có quan sai tới cũng không thích hợp nói chuyện bằng hữu với Tả Ngạn, liền kéo Phượng Khương Trần lui ra ngoài.

Hai người ở tại một quán trọ tốt nhất Thượng Kinh, chưởng quỹ và tiểu nhị hết sức ân cần, điều này khiến Phượng Khương Trần rất khó hiểu, cho đến khi Cửu Hoàng thúc nói: “Chủ nhân đằng sau của quán trọ này là bổn vương.”

“Hả… Nhà trọ này của huynh không phải để kiếm tiền chứ.” Bàn tay của Cửu Hoàng thúc vươn ra cũng quá xa, Phượng Khương Trần khâm phục.

Bình Luận (0)
Comment