Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1855

Chương 1855

Cũng không phải là không có sát thủ đến, chẳng qua là người của Cửu Hoàng thúc đã giải quyết từ trước. Tìm được người có khả năng bảo vệ nàng là chuyện nhất định phải làm, chỉ là muốn thu phục Tả Ngạn thì dễ nhưng để cho Tả Ngạn cam tâm tình nguyện bảo vệ nàng lại là một chuyện không dễ chút nào. Suy cho cùng, dù nàng sống hay chết đều không ảnh hưởng đến Tả Ngạn

Phượng Khương Trần thì có mấy ý tưởng, nhưng đều chỉ có tác dụng phụ trợ. Cửu Hoàng thúc muốn thu phục Tả Ngạn có thể dùng đến nhưng nàng muốn dựa vào nó để làm cho Tả Ngạn bảo vệ mình thì thiếu một chút độ cháy.

Phượng Khương Trần đi tới đi lui trong phòng, Cửu Hoàng thúc cũng không thúc giục nàng, yên lặng ngồi đó, đợi Phượng Khương Trần nghĩ ra cách khả thi, bọn họ vẫn còn thời gian, không gấp.

Lần này tới Tây Lăng, một là vì tìm Tả Ngạn, mặt khác là chuẩn bị lễ vật lớn cho hôn lễ của Tây Lăng Dao Hân, hắn không hề quên sự thừa cơ hãm hại của Tây Lăng Thiên Lâm và sự gây rối của Dao Hân công chúa với Phượng Khương Trần.

Nếu hai huynh muội bọn họ đã làm vào mùng một thì hắn cũng không ngại làm vào ngày rằm.

Đến tối Phượng Khương Trần vẫn chưa nghĩ ra cách hay, Cửu Hoàng thúc cũng không thúc giục nàng, chỉ nói với nàng buổi tối hắn phải ra ngoài và bảo nàng ở một mình phải cẩn thận hơn.

“Đi đi, ta sẽ không sao.” Phượng Khương Trần giúp Cửu Hoàng thúc chỉnh lại vạt áo, mỉm cười tiễn hắn ra khỏi phòng. Bất kể thân phận của hai người, họ thật sự có cảm xúc như một cặp vợ chồng son mới cưới, cho tới khi Cửu Hoàng thúc ra khỏi cửa, không khí xung quanh đều ấm áp rất nhiều.

Cửu Hoàng thúc đến Tây Lăng một chuyến là điều không dễ dàng, nếu đã tới, tất nhiên phải đi gặp mặt những người năm đó đã nằm vùng ở Tây Lăng, đồng thời sắp xếp một số thứ.

Chủ quán trọ đã chuẩn bị kỹ càng từ sớm, Cửu Hoàng thúc ra khỏi quán trọ liền leo lên một chiếc xe ngựa rèm màu xanh lam. Xe ngựa đi về hướng con đường hoa lớn nhất Tây Lăng.

Khi đi qua phố Tụ Tử, cỗ xe ngựa đi chậm lại và đi song song với một chiếc xe ngựa khác có rèm che màu xanh ở góc phố đang dừng lại nơi khúc quanh, người trong chiếc xe ngựa kia lập tức xuống xe và lên xe của Cửu Hoàng thúc.

“Tham kiến chủ tử.” Người đó vừa lên xe ngựa liền quỳ xuống, cũng không biết ở một chỗ chật hẹp như vậy hắn làm sao làm được.

“Miễn lễ.” Cửu Hoàng thúc nhìn tên gián điệp đã được đưa vào Tây Lăng mười lăm năm trước.

Âu Dương Thành An An, năm mười lăm chỉ là một thư sinh bình thường, nghèo túng vất vả, suýt nữa chết đói, ai có thể ngờ mười lăm năm sau, thư sinh bình thường này lại trở thành Phó chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, cơ quan tình báo lớn nhất Tây Lăng.

Cẩm Y Vệ Tây Lăng cũng giống như Huyết Y Vệ Đông Lăng, là con át chủ bài trong tay Hoàng thượng. Ngoài mặt là cơ quan tra tấn bạo lực, nhưng trên thực tế nó lại là cục tình báo lớn nhất, một cơ quan núp trong bóng tối, chuyên thu thập thông tin và thi hành bí mật cho Hoàng thượng và có tính chất giống như Thần Cơ Doanh trong tay Cửu Hoàng thúc.

“Tạ chủ tử.”

Âu Dương Thành An ngẩng đầu lên, giây phút nhìn thấy Cửu Hoàng thúc thì cả người sững sờ.

Hắn biết chủ tử mình xuất sắc, nhưng không ngờ lại là một nhân vật xuất sắc như vậy. Tuy rằng từ lâu đã nghe nói Đông Lăng Cửu Hoàng thúc phong hoa, uy lực vô song có một không hai, nhưng cũng không lay động như tận mắt nhìn.

Âu Dương Thành An nhìn sững sờ, mãi đến khi Cửu Hoàng thúc lộ ra vẻ không hài lòng, gõ nhẹ vào cửa xe mới phản ứng lại và vội vàng cúi đầu xuống, cũng không dám đứng dậy: “Thuộc hạ đáng chết, xin chủ tử trách phạt.”

“Tự mình đi lãnh hình phạt.” Cửu Hoàng thúc cũng không hề mềm lòng nói bỏ qua. Là một thành viên tình báo lại dễ dàng không chú ý như vậy, quá không hợp tư cách.

“Rõ.” Âu Dương Thành An đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đáp. Lúc này hắn mới phát hiện ra tuy chủ tử nhà mình phong nhã tài hoa, nhưng cũng không phải là một chủ tử dễ dàng. Bị khí thế của chủ tử áp đảo, suýt nữa thì hắn quên mất không biết phải nói gì.

Bình Luận (0)
Comment