Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1859

Chương 1859

Không có mùi hương lạ quấy nhiễu, Cửu Hoàng thúc một mình bước lên chiếc thuyền hoa, đi xuống tầng dưới. Không giống như những gì người ngoài thường nhìn thấy, tầng dưới của thuyền hoa rất yên tĩnh, không có một bóng người, bố trí bên trong cũng thanh lịch và rộng rãi, khắp nơi đều lộ ra vẻ sang trọng.

Lời đồn quả nhiên không khớp với sự thật, trong mắt Cửu Hoàng thúc thoáng hiện một nụ cười vô cùng nhạt nhẽo.

Khi đến đây, hắn đã thấy được bản chất của đối phương, có vẻ như những năm qua, người đó sống cũng không quá bí bách…

Cửu Hoàng thúc dừng lại ở cửa, nhắc người bên trong là hắn đã đến.

Đi vòng qua bức bình phong, Cửu Hoàng thúc nhìn thấy một nam tử trung niên đang ngồi quỳ trên thảm, bên cạnh ông ta bày một bàn cờ. Nam tử trung niên cầm quân trắng bên tay trái và cầm quân đen ở tay phải, hai quân trắng đen xen kẽ nhau trên bàn cờ, rõ ràng là đang tự chơi với mình.

Nam tử trung niên mặc một chiếc áo choàng rộng, cổ áo mở rộng lộ ra nước da màu đồng. Nhìn từ bộ ngực lộ ra ngoài, người này chắc chắn là một người có luyện võ.

Nhưng cử chỉ của ông ta mang đầy vẻ phong lưu và phóng khoáng của một danh sĩ, cùng với tướng mạo nho nhã lại đĩnh đạc, khiến người ta không thể nghi ngờ, ông ta thuộc thế hệ đại sư văn hào.

Nam nhân này không hổ là nhân vật đã vang chấn đại lục Cửu Châu hai mươi năm trước, Cửu Hoàng thúc thầm khen ngợi, đồng thời cũng tiếc nuối cho người này.

Hồi đó, người này có danh tiếng không kém gì Vương Cẩm Lăng, tài năng và sự uyên thâm không kém gì Vương Cẩm Lăng, nhưng vận mệnh lại kém xa Vương Cẩm Lăng.

Vương Cẩm Lăng là gia chủ Vương gia nắm quyền hành lớn trong tay, còn nam nhân này vì tôn sùng công chúa và bị hoàng thất nghi kỵ, từ đó cắt đứt con đường làm quan, danh tiếng bị mai một và phai mờ trước mọi người.

Cứ tưởng rằng sau khi ông ta chịu sự sỉ nhục lớn như vậy sẽ oán hận hậu thế, sẽ sống lây lất qua ngày trong bộ dạng đầu óc mông lung; nhưng không ngờ nam nhân này vẫn hào quang chói mắt, khí chất nổi bật; ông ta hoàn toàn không bị hiện thực làm suy sụp, mà né tránh mũi nhọn của mọi người, một mình sống ung dung tự tại.

Thật đáng tiếc cho một người phong thái như vậy, chí khí như vậy và tài hoa như vậy.

Cửu Hoàng thúc yên lặng đứng đó không quấy rầy nam nhân này chơi cờ, cũng không cảm thấy đối phương thất lễ. Suy cho cùng, là hắn không nỡ quấy rầy đối phương chứ không phải đối phương phớt lờ hắn.

Nam nhân này dường như không để ý đến sự tồn tại của Cửu Hoàng thúc mà đánh cờ một mình. Mãi đến nửa canh giờ sau khi ván cờ đã phân thắng bại, nam nhân mới thu tay và tùy ý ném quân cờ trong tay xuống bàn.

“Nghe đồn Đông Lăng Cửu Hoàng thúc kiêu ngạo tự đại, không coi ai ra gì, hôm nay gặp mặt mới biết tin đồn là không thể tin.” Nam nhân đứng lên, biểu thị sự coi trọng đối với Cửu Hoàng thúc.

Người với người có lúc thật sự rất kỳ lạ. Cửu Hoàng thúc có thể vì nam nhân này mà đợi nửa canh giờ khô khốc, nam nhân bướng bỉnh bất thuần này cũng vì Cửu Hoàng thúc mà đứng lên chào đón.

Đối mặt với sự giễu cợt nhưng điềm đạm của nam nhân này, Cửu Hoàng thúc nói: “Ẩn Li tiên sinh sai rồi, bổn vương quả thật cao ngạo vô lễ như lời đồn đã nói.”

Cửu Hoàng thúc khẽ gật đầu tỏ vẻ đáp lễ, đồng thời ngồi xuống phía bên kia: “Ngược lại là Ẩn Li tiên sinh không giống với lời đồn, hôm nay gặp mặt bổn vương cuối cùng cũng biết thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử danh chấn Cửu Châu năm đó có phong thái ra sao.”

“Chuyện cũ không có gì đáng nhắc, giang sơn thay đổi người tài xuất hiện, các thế hệ dẫn đường hàng trăm năm giờ đây ở đại lục Cửu Châu có rất ít người biết đến lão phu.” Ánh mắt của Ẩn Li tiên sinh khẽ run, như đang hoài niệm cuộc sống phóng túng, mặc ý thuở đó.

 

Bình Luận (0)
Comment