Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1891

Chương 1891

Sắc mặt Trang Hàn không thay đổi, rụt tay về đỡ, vừa vặn ngăn lại mũi kiếm của Cửu Hoàng thúc, dùng sức đẩy một cái, đẩy Cửu Hoàng thúc cả người lẫn ngựa ra một bước.

Trang Hàn không cho Cửu Hoàng thúc cơ hội hít thở, khom lưng lướt nhanh, đại đao trong tay đã lướt đến chân ngựa.

Cửu Hoàng thúc thấy vậy không chỉ không lùi lại, ngược lại còn vỗ mông ngựa, phóng ngựa tiến lên.

“Cạch…” Trang Hàn chém đứt chân trước của con ngựa, con ngựa ngã xuống phía trước, bổ nhào thẳng về phía Trang Hàn, Trang Hàn vội vàng lui về sau, nhưng Cửu Hoàng thúc lại không cho hắn cơ hội, khi phóng ngựa tiến lên phía trước, Cửu Hoàng thúc đã xoay người rời khỏi lưng ngựa, mượn sức nhảy đến sau lưng Trang Hàn, khi ngựa ngã về phía trước, Cửu Hoàng thúc xoay người đá một cái, đá Trang Hàn về phía trước, đụng thẳng vào cái chân gãy của con ngựa.

Một tiếng vang thật lớn, cho dù Trang Hàn mặc áo giáp, một cái va chạm này cũng không nhẹ, thậm chí Trang Hàn có thể cảm nhận được ngực đau đớn.

Khốn kiếp.

Trang Hàn giận dữ, không ngờ rằng lần đầu tiên mình đánh nhau với Cửu Hoàng thúc thì chịu tổn thất lớn như thế, trong lòng giận dữ, đại đao trong tay chợt vung lên, chém con ngựa trước mắt thành hai nửa, trong nháy mắt máu phun ra ngoài, Phượng Khương Trần nhìn đến tê cả da đầu.

Cái chau mày này của nàng dẫn đến sự chú ý của Trang Hàn, Trang Hàn nhìn thấy Phượng Khương Trần ở trước mặt, trong mắt loé lên một tia sáng, Trang Hàn không thèm quan tâm đến Cửu Hoàng thúc ở sau lưng, nhào về phía Phượng Khương Trần như một cơn gió.

Điều tra trong mấy ngày này, Trang Hàn rất rõ vị trí của Phượng Khương Trần trong lòng Cửu Hoàng thúc, chỉ cần bắt được Phượng Khương Trần, thì Cửu Hoàng thúc không là vấn đề.

“Mẹ nó, không phải chứ, chọn quả hồng mềm mà bóp, ngươi biết ta rất kém cỏi.” Sát khí đập vào mặt, ngựa ở dưới chân bất an bắt đầu nhúc nhích, Phượng Khương Trần không có thời gian trấn an ngựa, kéo cương ngựa một cái, quay đầu lại chuẩn bị chạy.

Đánh không lại, nàng chạy được chưa.

“Muốn chạy, nằm mơ.” Trang Hàn nhón mũi chân một cái, nhảy vút lên trời cao, giống như đại bàng tung cánh, nhào về phía Phượng Khương Trần.

Biết trước Phượng Khương Trần am hiểu ám khí, Trang Hàn đặc biệt mặt một bộ này xuất hiện, chính là để đề phòng ám khí của Phượng Khương Trần, bây giờ thấy Phượng Khương Trần không ra tay mà bỏ chạy, trong lòng càng thêm khẳng định, nước cờ này mình đi đúng rồi, thế nhưng…

Hắn đã quên, khi hắn nhào về phía Phượng Khương Trần, Cửu Hoàng thúc cũng sẽ không nhàn rỗi, Trang Hàn nhảy vút lên trời cao trong nháy mắt, Cửu Hoàng thúc cũng ra tay.

Trang Hàn không phải là toàn thân áo giáp sao, còn thật sự cho rằng bản thân mình có thể phòng đạn, đừng nói là đạn, ngay cả phi hổ trảo đâm xuyên vách tường, bộ y phục này của Trang Hàn cũng không phòng được.

Khi Cửu Hoàng thúc nhấn phi hổ trảo ở cổ tay, chỉ nghe thấy một tiếng vào, vuốt nhọn trực tiếp bắn vào nơi bả vai của Trang Hàn, Cửu Hoàng thúc vừa dùng sức lôi kéo, Trang Hàn ngửa về sau, ngã xuống từ giữa không trung, bịch một tiếng ngã xuống đất.

Cửu Hoàng thúc không có cảm tình với hắn, nhấn vào cái nút co rút lại, lôi Trang Hàn đến bên cạnh mình, đồng thời cơ thể cũng bổ nhào về phía trước, nhuyễn kiếm đánh về phía cần cổ của Trang Hàn, đánh bay mũ giáp trên mặt của Trang Hàn.

Trang Hàn là người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, mũ giáp bay ra ngoài trong chớp mắt, Trang Hàn xoay người một cái, từ dưới đất nhảy lên, đại đao trở tay chém đến phía sau lưng mình, cố gắng chém đứt sợi dây liên kết giữa Cửu Hoàng thúc và bản thân.

Nhưng không ngờ một tiếng cheng, đại đao đã bật trở lại, sợi dây sau lưng không chút sứt mẻ, sắc mặt Trang Hàn thay đổi, khi trường kiếm của Cửu Hoàng thúc lại lướt tới một lần nữa, Trang Hàn trở tay nắm lấy sợi dây đó, dùng sức xé ra, chỉ nghe thấy một tiếng phựt, Trang Hàn đã mạnh mẽ rút vuốt nhọn ở sau lưng ra.

Bình Luận (0)
Comment