Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1904

Chương 1904

Lâm Đại nhân là người như thế nào, Phượng Khương Trần không biết, nhưng xuất hiện vào lúc này, là có liên quan tới Lục Thiếu Lâm, Phượng Khương Trần còn nhờ Lục Thiếu Lâm giúp đỡ, đương nhiên sẽ không đắc tội với Lâm Đại nhân.

Người có thể làm chủ xuất hiện rồi, Phượng Khương Trần cũng không cần phải tiếp tục ngang nữa, vì đảm bảo, Phượng Khương Trần có phải nên quay lại nói rõ với Đồng Giác và Đồng Dao mấy câu hay không, sau khi tống cổ hai nàng ta ra khỏi đây, Phượng Khương Trần với Lâm Đại nhân cùng đi tới Huyết Y Vệ.

Lâm Đại nhân thực sự rất khách sáo với Phượng Khương Trần, tiếp đón đồ ăn thức uống ngon, nhưng mà lại không nói tới chuyện chính, Phượng Khương Trần vừa nhắc đến chuyện muốn gặp Tôn Tư Hành, Lâm Đại nhân liền đổi đề tài khác.

Phượng Khương Trần thủ đoạn lợi hại, mồm mép cũng coi như không tồi, nhưng so với Lâm Đại nhân lăn lộn chốn quan trường này, thì vẫn kém xa, Lâm Đại nhân quanh đi quẩn lại chủ đề này mãi, không chịu đề cập tới chuyện chính, Phượng Khương Trần tức giận vài lần muốn ném chiếc cốc vài lần, kết quả đều bị Lâm Đại nhân khuyên ngăn lại.

Đúng là nói sao cũng thành có lý, Lâm Đại nhân này quả nhiên là người lợi hại, Huyết Y Vệ bảo người này tới tiếp đãi mình cũng không phải không có lý do.

Phượng Khương Trần kìm nén bốc đồng muốn giết người, nở một nụ cười cứng nhắc: “Lâm Đại nhân, ta bao giờ mới có thể gặp Tôn Tư Hành vậy.”

“Cái này, Phượng cô nương cô cũng biết đấy, Tôn công tử phạm không phải vụ án bình thường, không phải ta không cho cô nương gặp Tôn công tử, thật sự thủ tục này khá phiền phức, Phượng cô nương cũng biết Huyết Y Vệ không thể so với chỗ khác được, có một số chuyện không thể không thận trọng một chút, đêm khuya rồi, làm việc cũng phải chậm một chút, hơn nữa Tôn công tử này phạm vào tội lớn, hắn ta cưỡng hiếp tiểu thư của Thuận Ninh hầu phủ, còn hại vị tiểu thư đó tự sát…”

“Bộp…” Lâm đại nói còn chưa nói xong, Phượng Khương Trần đã đập một cái xuống bàn đứng dậy, nổi giận đùng đùng quát: “Cái gì gọi là cưỡng hiếp tiểu thư hầu phủ chứ, Lâm Đại nhân, trước khi chuyện chưa được điều tra rõ, ngài tốt nhất đừng nói chuyện lung tung, cẩn thận họa từ miệng ra đó.

Đồ đệ ta là người như thế nào, ta rõ hơn ngài, đồ đệ ta cả đời này, cũng sẽ không làm ra chuyện cưỡng hiếp con gái đâu, dựa vào nhân phẩm với gia thế của đồ đệ ta, trên thế gian này có người con gái nào mà hắn không thể cưới chứ, sao hắn phải đi cưỡng hiếp thiên kim hầu phủ.

Lâm Đại nhân, Phượng phủ ta tuy không phải nhà giàu có gì, nhưng cũng không thiếu tiền bạc, đồ đệ ta muốn nữ nhân, còn cần phải tự ra tay sao, chỉ cần đồ đệ ta muốn, mỹ nhân tuyệt sắc như nào mà không tìm được. Sao phải cưỡng hiếp một tiểu thư hầu phủ không thời thượng như vậy chứ, thiên kim hầu phủ kia cho dù là vẻ bề ngoài hay là thân phận, cũng đều không xứng với đồ đệ nhà ta, không đáng đồ đệ ta ra tay.

Lâm Đại nhân, cơm thì có thể ăn tạp, nhưng lời nói thì không được nói nhảm, chúng ta đều không phải là trẻ con, chúng ta phải chịu trách nhiệm với những câu từ bản thân nói ra.

Thuận Ninh hầu phủ kiện đồ đệ ta, Huyết Y Vệ các ngài không thẩm phán mà đã kết tội đồ đệ ta, đây là cách Huyết Y Vệ các ngài phá án sao? Lâm Đại nhân, Phượng Khương Trần ta bây giờ chính thức kiện Thuận Ninh hầu phủ, vu oan hãm hại, vu cáo ta đồ đệ, hại đồ đệ ta phải vào ngục, Huyết Y Vệ các ngài còn không mau đi bắt người.”

Phượng Khương Trần rất tức giận, giọng cũng không nhỏ, liên tiếp nói vừa nhanh vừa gấp, Lâm Đại nhân đến cơ hội chen vào nói cũng không có, chỉ đành liên tục gật đầu: “Phượng cô nương bớt giận, Phượng cô nương bớt giận, chuyện không phải như cô nghĩ đâu, hạ quan nhất thời nói sai, hạ quan nhất thời nói sai, nhân phẩm Tôn công tử chúng ta đương nhiên tin tưởng, chỉ là dù sao cũng liên quan đến hầu phủ, lại còn chết người, nghi phạm đều phải tạm giam lại.”

“Liên quan đến hầu phủ?” Lâm Đại nhân không nói còn đỡ, vừa nói xong Phượng Khương Trần lại càng thêm tức giận: “Lâm Đại nhân, Thuận Ninh hầu phủ là hầu phủ, Trung Nghĩa hầu phủ không phải hầu phủ sao, Thuận Ninh hầu phủ cáo trạng, các ngài liền đi bắt người, Trung Nghĩa hầu phủ ta cáo trạng, các ngài mặc kệ không hỏi sao?

Bình Luận (0)
Comment