Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1906

Chương 1906

Nhưng rất nhanh bọn họ đã hiểu ra, bà cô Phượng Khương Trần này hoàn toàn điên rồi, nàng vốn không sợ Huyết Y Vệ, nàng muốn cùng Huyết Y Vệ quyết đấu…

Lâm Đại nhân phản ứng lại, lúc mang theo rất nhiều người Huyết Y Vệ lao đến, liền nhìn thấy hộ vệ của Phượng Khương Trần xông tới, dáng vẻ nhìn như công tử bột, xem tư thế này của Phượng Khương Trần, là muốn tới Huyết Y Vệ cướp người rồi.

“Phượng, Phượng Khương Trần, ngươi muốn làm gì?” Lâm Đại nhân tuy rằng muốn mượn cớ Phượng Khương Trần gây chuyện, bắt lấy Phượng Khương Trần, nhưng hắn ta cũng không muối bị rơi vào tội danh quản lý không nghiêm.

Nếu để Phượng Khương Trần cướp  Tôn Tư Hành đi rồi, hắn ta sẽ gặp rắc rối lớn, những người đồng của hắn ta cũng chỉ biết giậu đổ bìm leo, trong mắt Lâm Đại nhân hiện lên một tia lo lắng, có chút hối hận vì đã nhận chuyện vô tích sự đêm nay.

Làm cái gì?

Phượng Khương Trần cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Lâm Đại nhân một cái, phớt lờ hắn ta, vẫy vẫy tay với hộ vệ ở phía sau: “Đi, tìm Tôn thiếu gia đi, ai dám ngăn cản thì đánh cho ta, ra tay chú ý một chút, đừng đánh chết là được, đánh tàn phế thì về Phượng phủ nuôi.”

“Vâng ạ.” Đồng Giác cùng Đồng Dao đưa không nhiều người đến lắm, nhưng khí thế những người này, nhưng không phải người Huyết Y Vệ quanh năm lăn lộn trong hoàng thành có thể so sánh được, những người này đều đã từng đẫm máu trên chiến trường, đều là lấy tính mạng đánh đổi tương lai.

“Phượng Khương Trần, ngươi dám, ngươi dám…” Lâm Đại nhân sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, tay thẳng run rẩy, vốn tưởng rằng là giành công là chuyện tốt, không ngờ rằng lại gặp được một Phượng Khương Trần không sợ chết như vậy.

“Lâm Đại nhân, ngài xem ta có dám hay không, bây giờ ngài có giao người ra hay không, chỉ cần ngài giao Tôn Tư Hành ra, chuyện đêm nay chúng ta cũng dễ ăn nói.” Phượng Khương Trần tay không đứng dậy, toát ra thần sắc nghiêm nghị, trên đầu nàng cài trâm phượng hoàng mà tiên hoàng ban tặng, cơn giận phần nào xoa dịu đi một chút.

“Phượng Khương Trần, tự tiện xông vào đại lao Huyết Y Vệ, cướp nghi phạm, chính là tội chém đầu.” Lâm Đại nhân mang theo Huyết Y Vệ, dưới sự đang tới gần của hộ vệ Phượng phủ, từng bước một lùi ra sau.

“Nghi phạm? Ngài nói đồ đệ ta là nghi phạm, hắn ta chính là nghi phạm sao, ngài có chứng cứ không? Lâm Đại nhân, ngài nói ta tự tiện xông vào đại lao Huyết Y Vệ, ta còn tố cáo ngài lạm dụng chức quyền, vô cớ giam giữ người dân lương thiện đâu.

Đồ đệ ta ở hoàng thành có thanh danh gì, Huyết Y Vệ các ngài có thanh danh gì, việc này nói ai đúng ai sai, người sáng suốt đều hiểu rõ, Huyết Y Vệ các ngài cấu kết với Thuận Ninh hầu phủ, bêu xấu đồ đệ ta, bây giờ còn dùng hình với đồ đệ ta, đánh cho nhận tội. Lâm Đại nhân, ngài chờ đi, trời sáng ta sẽ tới chùa Đại Lý cáo trạng, xem chuyện này ai đúng ai sai.”

Phượng Khương Trần từng bước tới gần, nghiêm giọng, thấy hộ vệ phía sau còn chưa ra tay, quay đầu lại giáo huấn: “Còn thất thần ra đó làm gì, ra tay đi, nếu Tôn thiếu gia có bất trắc gì, ta bắt các ngươi đền mạng.”

“Vâng, vâng” hộ vệ Phượng phủ không chần chừ nữa, cầm đao với tấm chắn đi về phía trước, nhìn kỹ sẽ phát hiện, đao trên tay bọn họ còn chưa có mũi, đầu vẫn cùn, như vậy chém xuống, sẽ không dễ lấy mạng người.

Trong lối đi hẹp của Huyết Y Vệ, hộ vệ Phượng phủ với người Huyết Y Vệ đánh nhau, Huyết Y Vệ nhiều người, nhưng đường quá nhỏ, nhiều người càng khó đánh, không cẩn thận liền đánh vào người nhà.

Ở điểm này Huyết Y Vệ chịu tổn thất lớn rồi, hơn nữa Huyết Y Vệ dùng giáo dài, giáo dài ở đường đi cũng không dễ dùng, lâu lâu lại bị kẹt, trong lúc nhất thời nhìn thấy hộ vệ Phượng phủ, nhắc tới tấm chắn của Huyết Y Vệ, nhấc đao lên, gõ mặt sau của đao vào đầu Huyết Y Vệ.

Bình Luận (0)
Comment