Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 203

Chương 203

 

An Yên công chúa thấy Đông Lăng Vũ Cửu không nói giúp gì giúp Phượng Khương Trần, to gan chen nói một câu, muốn thăm dò phản ứng của Đông Lăng Vũ Cửu “ có lẽ ngươi cố làm ra vẻ huyền bí, muốn mượn cơ hội này đánh lừa mọi người, Phượng Khương Trần ngươi vẫn luôn rất thông minh.”

 

Nói xong, An Yên công chúa vô vọng nhìn về phía trước, An Yên nhìn Đông Lăng Vũ Cửu hành lễ nói: “Hoàng thúc, An Yên sẽ khắc phục.”

 

“Được!” Đông Lăng Vũ Cửu cũng không quát lớn nói một tiếng.

 

An Yên công chúa vẻ mặt vui mừng, hành lễ liền lui xuống.

 

Lục Thiếu Lâm đang bị An Yên công chúa áp đảo tinh thần đến đau đầu.

 

Hắn thật sự khó xử, cũng không thể không làm.

 

Lục Thiếu Lâm chỉ có thể kiên trì, lại hỏi Tiền Tần, gặp Phượng Khương Trần khi nào và ở đâu, nói một cách cụ thể là như nào, làm thế nào ngươi lại trà trộn vào được biệt viện hoàng gia.

 

Tiền Tần cần thận trả lời từng câu một, Phượng Khương Trần biết rõ đối phương đang hãm hại nàng, nhưng Tiền Tắn kia nói có căn cứ hẳn hoi, nàng ngoại trừ nói miệng tranh cãi vài câu, căn bản không có một chút chứng cứ có lợi.

 

Mỗi câu hỏi và câu trả lời, tất cả lời khai đều cực kỳ bắt lợi cho Phượng Khương Trần, Tiền Tấn khăng khăng với Phượng Khương Trần, bắt luận hỏi thế nào cũng không buông lỏng, còn Đông Lăng Vũ Cửu từ đầu đến cuối đều không một tiếng ho, dường như thật sự không gây ảnh hưởng đến Lục đại nhân xử án.

 

Nửa canh giờ sau, những gì nên hỏi đầu đã hỏi, Lục Thiếu Lâm dâng lời khai từ hai phía đến trước mặt Đông Lăng Vũ Cửu.

 

“Mời Cửu Hoàng thúc xem qua.”

 

Tiền Tần nhất quyết nói, chính là Phượng Khương Trần ra lệnh cho hắn ám sát An Yên công chúa, và đưa một con dao phẫu thuật cùng một ngàn lượng vàng làm chứng.

 

Phượng Khương Trần không thừa nhận, nhưng lại không tìm được nhân chứng vật chứng để chứng minh cho mình.

 

Vụ án này, căn bản không có gì đề xét xử.

 

Đông Lăng Vũ Cửu không nhìn lời thú tội trước mặt, khẽ giương mí mắt hỏi: “Lục đại nhân, Huyết Y Vệ cứ như vậy thẩm án sao?”

 

Lời nói có sự bất mãn.

 

“Vâng, vâng.”

 

Đương nhiên không phải, nếu điềm đạm như vậy, thì không cần phải gọi Huyết Y Vệ. Nhưng Lục Thiếu Lâm không hiểu được Đông Lăng Vũ Cửu là có ý gì, không dám nói lung tung.

 

“Bổn vương ngược lại không biết, thủ pháp xử án của Huyết Y Vệ lại nhẹ nhàng như vậy, Huyết Y Vệ bình thường đều xét xử án như thế, vậy những hình phạt này đều là bày ra dọa người sao?” Đông Lăng Vũ Cửu chỉ tay vào hàng loạt các hình phạt khác nhau trên bàn, còn có cả tra tấn đẫm máu, liền rùng người.

 

“xào xào Lục Thiếu Lâm hít một hơi, hai chân mềm nhũn, liền quỳ xuống: “xin Cửu Hoàng thúc thứ tội, hạ quan biết sai rồi.”

 

Lục đại nhân, trước giờ xét xử vụ án như thế nào, thì hôm nay cứ làm như vậy, đừng vì bổn vương ở đây mà phá hư phép tắc của Huyết Y Vệ, nếu Hoàng thượng biết, sẽ trách cứ bổn vương. Cửu Hoàng thúc không nhẹ cũng không nặng nói.

 

Một câu nghe có vẻ ngẫu nhiên lại khiến Lục Thiếu lâm ướt đẫm cả lưng.

 

Cửu Hoàng thúc đang cảnh cáo hắn, Huyết Y Vệ là làm việc cho Hoàng thượng, chứ không phải làm việc cho Hoàng hậu.

 

Thở ra… Lục Thiếu Lâm cũng hiểu được đạo lý này, nhưng đối phương là vợ cả của chủ tử hắn, đương triều quốc mẫu. Hơn nữa tất cả chứng cứ trong vụ án này đều không có lợi cho Phượng Khương Trần, làm sao hắn có thể phản án.

Bình Luận (0)
Comment