Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 227

Chương 227

 

Một khi nàng biết được, chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng, cho nên trước hết vẫn không nên nói ra.

 

“Ta nhất thời không kịp phản ứng lại thôi. Đi thôi, chúng ta còn phải nhanh chóng đến phủ vương gia, máy ngày nay người nhà bọn họ vô cùng sốt ruột, đến sớm một chút khiến cho bọn họ an tâm cũng tốt.”

 

Tuy nhiên, Phượng Khương Trần lại không dễ bị lừa: “Vũ Văn Nguyên Hòa, ngươi mau nói cho ta biết ai đã chết? Sao tự nhiên ngươi lại khiếp sợ như vậy?”

 

Dường như Phượng Khương Trần đang hoài nghi chuyện gì đó liên quan đến nàng.

 

“Không liên quan gì đến ngươi, đi trước đi, Vương Cẩm Lăng còn đang chờ ngươi.” Vũ Văn Nguyên Hòa quyết không nhắc tới chuyện kia.

 

“Không được, ngươi nói rõ mọi chuyện ra xem, nếu không trong lòng ta sẽ không yên, lúc nào cũng nghĩ đã có chuyện xảy ra.” Phượng Khương Trần nhìn Vũ Văn Nguyên Hòa bằng ánh mắt kiên định, bày ra tư thế nếu ngươi không nói ta nhất định sẽ không bỏ qua.

 

“Vũ Văn Nguyên Hòa, rốt cuộc là ai đã chết? Ngươi nói đi, ta không sao.”

 

“Phượng Khương Trần, ngươi. . .” Vũ Văn Nguyên Hòa có chút do dự, nếu hiện tại không nói ra chuyện này, sau khi đến vương gia càng khó có thể nói ra.

 

Nhưng mà, chuyện này đối với Phượng Khương Trần mà nói có chút tàn nhẫn.

 

“Nói đi, ta không sao mà.” Phượng Khương Trần hít một hơi thật sâu, làm ra dáng vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng.

 

“Phượng Khương Trần, ngươi còn nhớ rõ người đã cứu dòng họ Tôn nhà các người không? ” Vũ Văn Nguyên Hòa dùng vẻ mặt lo lắng nhìn Phượng Khương Trần.

 

“Tôn Dực Cần?” Phượng Khương Trần lẳng lặng gật đầu, đôi mắt đột nhiên mát đi thần sắc, cả người giống như phát điên mà hét lên: “Vũ Văn Nguyên Hòa, ngươi nói Tôn Dực Cần đã chết?”

 

“Ừm. Vừa rồi nhận được tin tức, Tôn Dực Cần đã chết.” Vũ Văn Nguyên Hòa thở dài một hơi.

 

“Sao lại chết?” Phượng Khương Trần lảo đảo lùi về sau vài bước.

 

Đau quá, ngực rất đau, hình như có như gì đó đang bóp chặt cỗ nàng khiến nàng không thể hô hấp được.

 

Phượng Khương Trần trợn tròn đôi mắt, không ngừng ôm ngực, liều mạng mà thở gấp.

 

Tôn Dực Cần, Tôn Dự Cần đã chết.

 

Người con gái phóng ngựa tung bay đã chết, bởi vì nàng?

 

Phượng Khương Trần phát hiện bản thân không thể khóc, bởi vì rất đau, đau đến mức không thể khóc thành tiếng.

 

“Phượng Khương Trần, ngươi đừng như vậy.” Vũ Văn Nguyên Hòa nhìn thấy dáng vẻ đau thương đến tột độ của Phượng Khương Trần, rõ ràng là rất thương tâm nhưng lại không thể phát tiết, không biết nàng phải đau lòng đến mức độ nào.

 

Hắn biết sau khi Phượng Khương Trần biết tin sẽ có dáng vẻ như vậy, cho nên mới do dự không biết có nên nói hay không.

 

Nữ nhân này nhìn vô cùng lạnh lùng, nhưng thực ra nàng rất lương thiện.

 

“Không có liên quan, sao lại không có liên quan đến ta, nàng ta bởi vì ta nên mới chết. Vết thương của nàng ta, ta đã xem qua, ta có thể cam đoan nó không ảnh hưởng đến tính mạng, cho dù có nguy hiểm đến tính mạng cũng sẽ không chết vào thời điểm này.” Phượng Khương Trần cắn răng, hai mắt phiếm hồng, nước mắt trong hốc mắt trực chờ trào ra.

 

“Là ta, là ta hại chết nàng ta, là ta. Là ta hại chết nàng ta, nếu không phải ta, nàng ta cũng sẽ không chết.”

 

Tự trách, áy náy, hối hận.

 

Giờ phút này, Phượng Khương Trần hận đến mức muốn giết chết bản thân.

 

Không có thực lực, không bảo vệ được bản thân còn liên lụy đến người khác.

 

Nàng thật vô dụng.

 

Hai tay Phượng Khương Trần ôm trước ngực, ngồi xổm trên mặt đắt, vùi đầu vào đầu gồi, cả người không nhúc nhích.

 

Vũ Văn Nguyên Hòa đứng yên tại chỗ, trong nhất thời không biết phải an ủi nàng thế nào.

 

Cái chết của Tôn Dực Cẩn không thể không liên quan đến Phượng Khương Trần.

Bình Luận (0)
Comment