Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 242

Chương 242

 

Dung dịch ô-xy già đụng phải vết thương, phát ra tiếng xuy xuy, Phượng Khương Trần biết loại thuốc này nóng rát lại rất đau nhức, sau đó là khó chịu, nhưng Vũ Văn Thanh lại như là không có cảm giác gì, không phát ra một tiếng động, chỉ chăm chú nhìn Phượng Khương Trần.

 

Không thể không nói, nàng đã gặp qua rất nhiều người, năng lực nhịn đau đều rất tốt, cái thứ nhât chính là nàng.

 

Phượng Khương Trần cũng không có nhiều lời, Vũ Văn Thanh năng lực nhịn đau mạnh như vậy, nàng cũng không muốn lãng phí thuốc tê, trực tiếp đem miệng vết thương thịt thối cắt bỏ, sau đó bôi lên thuốc, cột lên băng dán.

 

Phượng Khương Trần xử lý vết thương thủ pháp, Vũ Văn Thanh chưa từng gặp qua.

 

Lúc này hắn ta mới hiểu được, Phượng Khương Trần nói là thật, động tác nàng băng bó vết thương không phải chỉ thuần thục như người bình thường, so với quân y trong quân doanh còn nhanh hơn nhiều, mà miệng vết thương được Phượng Khương Trần xử lý, đã tốt hơn rất nhiều.

 

“Ba ngày sau đến đây để đổi thuốc, mấy ngày này không được đụng vào nước, ít dùng sức lại, ăn ít đồ ăn tanh cay cùng một vài món hải sản.” Phượng Khương Trần theo bản năng mà nói, đem đồ vật đã dùng qua bao thành một đoàn, lấy ra một cái khay được sắp xếp gọn gàng, quay người giao cho Chu Hằng nói: “Đem mấy thứ này ném hết cho ta, đem đốt hết cho ta.”

 

Mọi người tại trong phòng toàn thể chắn kinh, rửa sạch tay đi đến bên giường của Vương Cẩm Lăng.

 

Vương Cẩm Lăng một mực không nỡ chớp mắt, hai mắt tham lam nhìn xem chỗ này đến chỗ kia.

 

Trước kia, hắn chỉ biết là trời sẽ màu xanh, mây sẽ trắng, hôm nay rốt cục cũng được nhìn thấy, loại cảm giác này nếu như nếu như là người khác trải qua, họ sẽ không bao giờ hiểu được.

 

Phượng Khương Trần có thể hiểu được tâm tình của Vương Cẩm Lăng lúc này, nhưng nàng thân là bác Sĩ, nàng nhất định phải vì bệnh nhân của mình mà suy nghĩ, bệnh nhân nếu như không nghĩ tới, nàng nhất định phải nhắc nhở.

 

“Đại công tử, mắt của ngươi mới vừa khôi phục không được bao lâu, mấy ngày sau cố gắng chú ý một chút, đừng nên sử dụng mắt quá độ, lúc không có chuyện gì làm thì tốt nhất nên nằm nhắm mắt dưỡng thần, đừng để mắt xuất hiện tình huống sưng đỏ khô khốc và nhói đau, hiện tại nếu có cái gì không tốt lập tức nói cho ta biết.

 

Hiện tại, mắt của ngươi mặc dù có thể nhìn thấy được, nhưng ta không khuyến khích ngươi bây giờ quay về Vương gia, ta đề nghị ngươi ở chỗ này ở thêm bảy đến mười ngày nữa, để cho ta có thể thuận tiện quan sát mắt của ngươi như thế nào. Mặt khác, ba tháng tới, cách bảy ngày ngươi nhất định phải tới chỗ ta kiểm tra một lần, cho đến mắt của ngươi ổn định mới thôi.” Phượng Khương Trần dặn dò vô số thứ, mắt bình tĩnh không cảm xúc, không vui không buồn.

 

Vương Cẩm Lăng một mực nhìn chằm chằm Phượng Khương Trần, đợi cho nàng nói xong, mới nhẹ nhàng gật đầu: “Ta biết rồi.”

 

Giữa lông mày hiện lên vẻ ôn nhu làm say lòng người, trong mắt không che giấu được vẻ cảm kích, đáng tiếc Phượng Khương Trần lại vờ như không nhìn thấy.

 

Ánh mắt này đối với nàng mà nói nàng đã gặp quá nhiều lần rồi.

 

Huống chi hôm nay nàng còn có chuyện trọng yếu muốn làm, chính là…

 

Quang minh chính đại đi rời khỏi Phượng phủ, tế bái Tôn Dực Cẩn!

 

Phượng Khương Trần dáng vẻ lạnh nhạt, làm cho phụ tử ba người nhà Vương gia có chút khó hiểu, Vương Thất không nhịn được khó hiểu, nói: “Phượng Khương Trần, ngươi không vì đại ca của ta cao hứng sao? Hắn đôi mắt thị lực đã hồi phục, do chính tay ngươi trị hết.”

 

Sự việc đáng để cao hứng như vậy, phản ứng của Phượng Khương Trần sao lại như vậy bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

 

Vương Thất khó hiểu.

 

Mọi người ở đây ai cũng đều không hiểu, Phượng Khương Trần biểu hiện thật sự quá là bình tĩnh.

 

Phượng Khương Trần nhướng mày, nàng không phải đã nói qua mắt của Vương Cẩm Lăng có thể nhìn thấy rồi sao, hiện tại có thể nhìn thấy không phải rất bình thường sao?

 

Nhưng khi nàng nhìn thầy Vương Cẩm Lăng ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn mình, Phượng Khương Trần chỉ có thể sửa lại lời nói: “Đương nhiên là ta rất cao hứng, Vương Cẩm Lăng chúc mừng ngươi đã nhìn thấy lại được, từ đây về sao sẽ không còn lấy lý do mình không nhìn thấy được mà phiền não.”

 

Phượng Khương Trần vươn ra tay phải, theo thói quen tính cùng người đối diện bắt tay, đến khi duỗi ra được một nửa mới phát hiện không đúng cho lắm, bèn sửa lại động tác đắt lên mắt của Vương Cảm Lăng, giúp hắn kiểm tra.

 

Mọi người bị hành động của nàng dọa cho hoảng sợ.

 

Đừng có chuyện gì nha?

Bình Luận (0)
Comment