Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 257

Chương 257

 

“Triệu nhị, mang theo người của ngươi cút đi, nếu còn tới đây nữa bản tướng quân tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi. Trấn Quốc Công phủ? Trần Quốc Công muốn cùng Tôn gia kết thân phải không? Rất có thể máy ngày gần đây bản tướng quân không có việc gì làm liền thuận tay giúp đỡ, Trần Quốc Công muốn cùng Tôn gia kết thân, để cho bọn họ tới đây tìm ta nói chuyện.” Ngôn từ nói ra đối với Trần Quốc Công phủ không có nửa phần kính trọng.

 

Từ khi Đông Lăng vương triều kiến quốc tới nay có tứ đại Quốc công phủ, phân biệt là Trần Quốc Công phủ, Quốc Công phủ, Ninh Quốc công phủ, Vinh Quốc Công phủ.

 

Tứ đại Quốc công phủ này đều là những người năm đó đi theo tiên đề tranh đầu giành thiên hạ, sau khi Đông Lăng kiến quốc bọn họ cũng được phong là gia tộc có công lao với quốc gia, địa vị chỉ ở sau thân vương, quận vương, đương nhiên nhóm đầu tiên quốc công gia đều đã chết, hiện tại kế thừa tước vị chính là nhi tử của bọn họ.

 

Theo lý mà nói kế thừa tước vị đều sẽ hàng một bậc, tuy nhiên tứ đại quốc công gia năm đó công lao quá lớn, Hoàng Thượng vinh ân, ba đời sau liên tiếp đều không hàng tước vị.

 

Vũ Văn Thanh lần này lập hạ công, trở về liền tính lên chức phong hầu, các vị bài tự nhiều nhất cũng chính là phong bá tước.

 

Lẽ ra thân phận và địa vị của hắn đều kém Trần Quốc Công phủ một khoảng cách xa nhưng quả thực trong tay hắn cầm binh quyền của đại tướng quân nên tứ đại Quốc công phủ cũng phải nhượng bộ ba phần.

 

Hơn thế nữa Vũ Văn Thanh cực kỳ chán ghét mấy người tứ đại Công phủ, hành sự quan liêu không nói, chủ yếu chính là năm đó bốn vị quốc công gia đều là cựu thần tiền triều, một đám thông đồng với địch bán nước mới có ngày hôm nay.

 

Tuy rằng hắn cũng vì Đông Lăng vương triều nhưng đối bốn vị quốc công, từ đáy lòng Vũ Văn Thanh vẫn toát lên vẻ khinh thường. Cho nên Trần Quốc Công phủ muốn dùng quyền hạn áp chế hắn? Nằm mơ đi!

 

Chuyện Vũ Văn Thanh không thích bốn vị quốc công, toàn bộ Đông Lăng vương triều mọi người đều biết, mà Hoàng Thượng cũng thấy vậy mà vui mừng, cho nên……

 

Triệu Nhị gia có thể lầy danh tiếng của Trần Quốc Công phủ chèn ép bất cứ kẻ nào trừ Vũ Văn Thanh ra.

 

Triệu Nhị gia mặt một trận tức giận đến trắng bệch, nhưng đối mặt với ánh mắt sắc bén của Vũ Văn Thanh lại muốn rút lui, cuối cùng cắn răng chắp tay thi lễ cáo lui. Trong lúc đi lên đằng trước, hắn ta còn không quên hỏi Phượng Khương Trần: “Cô nương, nếu ngươi muốn quản chuyện ở đây thì ít nhiều cũng phải nói cho ta biết ngươi là ai chứ?”

 

Triệu Nhị gia rất rõ ràng, Vũ Văn Thanh nhúng tay vào chuyện của Tôn gia chính là bởi vì cô nương này.

 

“Ta?” Phượng Khương Trần chỉ chỉ chính mình: “Nói cho Vũ An quận chúa, Phượng Khương Trần ta đây có lời hỏi thăm, hy vọng nàng sớm ngày dưỡng thân thể cho tốt, gả cho một đức lang quân vừa ý. Nếu sau này có vô sinh hiếm muộn thì cứ tới tìm ta xem bệnh, ta nhát định sẽ đem hết toàn lực trị liệu.”

 

Đánh người không đánh mặt, nàng cùng Trần Quốc Công phủ có thù, càng kết càng sâu nên không cần phải làm ra vẻ.

 

“Ngươi chính là Phượng Khương Trần?” Triệu Nhị gia nghiến răng nghiền lợi nói, ánh mắt kia tựa hồ muốn đem Phượng Khương Trần ra ăn tươi nuốt sống.

 

“Ta chính là Phượng Khương Trần? Có chuyện gì sao? Triệu Nhị gia muốn tìm Phượng Khương Trần xem bệnh sao? Thực xin lỗi nha, Phượng Khương Trần chỉ biết xem người bệnh, sẽ không xem bệnh cho súc sinh, ngươi vẫn nên tìm cao nhân khác xem sao.” Phượng Khương Trần muốn Triệu gia phải tức chết mới thôi.

 

Triệu Nhị gia tức giận đến râu đều dựng lên, một bên chạy ra bên ngoài, một bên hướng về phía Phượng Khương Trần uy hiếp nói: “Phượng Khương Trần, ngươi chờ đó cho ta, Trắn Quốc Công phủ sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

 

“Được, ta chờ!”

 

Văn Khương, Tôn Dực Cẩn, bi kịch của bọn họ đều là do Trần Quốc Công một tay tạo thành.

 

Phượng Khương Trần nàng cùng Trần Quốc Công phủ đều thề không đội trời chung!

 

Nguy cơ của Tôn gia đã được Vũ Văn Thanh mạnh mẽ tham dự nên trước mắt được giải trừ, tông gia bên kia nhìn thấy cảnh Vương Thất cùng Vũ Văn Thanh vì Tôn gia mà ra mặt nên cũng không dám nói tiếp chuyện khai trừ Tôn Dực Cẩn ra khỏi tông tộc nữa.

 

Nhưng dù là như vậy Tôn gia cũng không cảm thấy cần phải tạ ơn Phượng Khương Trần. Chỉ là đem theo mấy tên lính dưới trướng cùng ba người đi vào đại đường, cho phép bọn họ thắp cho Tôn Dực Cẩn một nén hương.

 

Cho đến khi Phượng Khương Trần cung kính hướng về phía Tôn Dực Cần dập đầu lạy ba cái, sắc mặt ba cha con Tôn gia lúc này mới tốt hơn một chút.

Bình Luận (0)
Comment