Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 266

Chương 266

 

Cửu Hoàng thúc mắt cao hơn trán, trên thế gian này có người nào có thể lọt vào mắt xanh của hắn, càng không cần nhắc tới một nữ nhân bình thường.

 

Hoàng thượng thấy hoài nghi, cũng là chuyện hiển nhiên.

 

“Phượng phu nhân là người không tệ.” Đông Lăng Vũ Cửu rốt cục cũng đưa mắt nhìn về phía Hoàng thượng, vẻ mặt thản nhiên.

 

Lúc này đây, Hoàng thượng cũng không nghĩ nhiều, kim khẩu mở ra: “Tuyên Phượng Khương Trần tiến cung.”

 

Sắc mặt Hoàng hậu trắng bệch, nhưng một câu cũng không nói nên lời, ý chỉ của Hoàng thượng đã ban xuống, không phải là điều mà bà có thể thay đổi.

 

Phượng Khương Trần đang ngủ say, cuộn mình trong chăn, rất bất hạnh bị người kéo ra, thái giám cùng ngự lâm quân đã vây quanh Phượng phủ một con kiến cũng k lọt.

 

“Các vị quan gia, xảy ra chuyện gì sao?” Sắc mặt Chu Hằng rất khó coi, thân thể gầy yếu mơ hồ có chút run rầy.

 

“Phượng Khương Trần có ở đây không?” Thái giám ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một cái.

 

Chu Hằng thở phào nhẹ nhõm, biết không phải nhằm vào mình mà đến liền cảm thấy an tâm, nhưng Phượng Khương Trần…

 

Chu Hằng đang muốn hỏi, thái giám lại không khách khí hừ lạnh một tiếng.

 

Chu Hằng không có cách nào, vội vàng mời Phượng Khương Trần ra ngoài.

 

Phượng Khương Trần vốn còn có vài phần tức giận khi bị kéo rời giường, nhưng nhìn thấy tình thế này, lập tức tỉnh táo lại.

 

Trong lòng giật mình một cái, yên lặng nghĩ, lại xảy ra chuyện gì vậy chứ?

 

Nhìn điệu bộ này, không giống như người cưa Trần Quốc Công phủ nha.

 

“Ngươi chính là Phượng Khương Trần đúng không?” Thái giám cao giọng, kiêu ngạo nói.

 

“Khương Trần bái kiến đại nhân, không biết nên xưng hô với đại nhân như thế nào?” Phượng Khương Trần hành lễ, ống tay áo run lên, một thỏi năm mươi lượng vàng rơi vào tay thái giám.

 

Thái giám cúi đầu nhìn thoáng qua, khuôn mặt người chết lập tức cười như hoa, giọng điệu cũng tốt lên: “Phượng cô nương, nhà chúng tôi họ Trịnh.”

 

“Không biết Trịnh công công sẽ đại giá tới, Khương Trần không thể nghênh đón từ xa.”

 

Nói xong, liền bày ra một tư thế mời, Trịnh công công cũng cự tuyệt: “Phượng cô nương không cần đa lễ, lần này ta đến đây, là tuân theo hoàng mệnh mà đến.”

 

“Hoàng mệnh?” Mí mắt Phượng Khương Trần đột nhiên giật giật.

 

“Phượng cô nương, Lăng Vương điện hạ đêm qua gặp phải tập kích, bị trọng thương, các thái y trong triều thúc thủ vô sách, Cửu Hoàng thúc đã đề cử ngươi.” Trịnh công công thành thật kể rõ sự tình.

 

Lúc này, tuyệt đối không thể đắc tội Phượng Khương Trần, vạn nhất nàng chữa khỏi vết thương của Lăng Vương, nghĩa là đối với hoàng hậu cùng Lăng Vương đều có ân, hơn nữa có sự ưu ái của Cửu Hoàng thúc, chim sẻ hóa phượng hoàng, chỉ còn là việc đợi thời gian thích hợp.

 

“Lăng Vương bị thương?”

 

Phượng Khương Trần kinh hô một tiếng, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra không phải là tìm nàng gây sự.

 

Chẳng qua là, trùng hợp như vậy sao? Hôm qua nàng mới cứu được một người bị thương, hôm nay lại truyền đến Lăng Vương cũng bị thương, chẳng lẽ thương thế của Lăng Vương có liên quan đến người ngày hôm qua?

 

Phượng Khương Trần bị ý nghĩ này làm cho giật mình, nếu như vậy, nàng đã rước một cái phiền toái liền lớn rồi.

 

Cứu người làm Lăng Vương điện hạ bị thương.

 

“Phượng cô nương, ngươi không sao chứ?” Trịnh công công nhìn sắc mặt Phượng Khương Trần rất khó coi, bất mãn nói.

Bình Luận (0)
Comment