Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 285

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 285

 

“Trẫm tha tội cho ngươi, chỉ là trẫm không biết, Phượng Khương Trần ngươi rõ ràng là người chữa trị cho Lăng Vương, sao cả người lại đầy máu thế kia?” Hoàng thượng giống như là vừa mới nhìn thấy bộ dạng cả người nhuốm máu của Phượng Khương Trần, lời nói ra có vẻ như quan tâm, nhưng thực ra là đẩy Phượng Khương trần vào thế khó.

 

Hoàng thương đây là đã biết được gì rồi sao?

 

Trong mắt Phượng Khương Trần lóe lên một tia nghi hoặc, nghĩ đến hoàng hậu ở bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm như hỗ đói rình mồi, còn có Cửu hoàng thúc khoanh tay đứng nhìn, Phượng Khương Trần lại càng cẩn thận hơn, nghỉ rồi mới nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, máu trên người Khương Trần là của Lăng Vương điện hạ ạ.”

 

“Sao lại thế?” Hoàng thượng âm trầm nói.

 

Phượng Khương Trần cảm thấy sau gáy mình mát lạnh.

 

Chó không biết sủa mới là đáng sợ nhất, hoàng thượng này tuyệt đối là kẻ cầm dao đâm sau lưng người giỏi nhất.

 

Nuốt ngụm nước miếng, Phượng Khương Trần giống như là bị giật mình vậy, áp a ấp úng nói: “Bảm hoàng thượng, Khương Trần…lúc Khương Trần rút tên cho Lăng Vương, máu bắn ra, Khương Trần không tránh được nên người mới dính đầy máu.”

 

“Rút tên gãy? Mũi tên gáy đấy đến thái y cũng không rút ra được, ngươi làm sao lại rút ra được?” Giọng điệu chất vần như là thẩm vấn phạm nhân vậy.

 

Bầu không khí như thế này, không tránh khỏi làm cho người ta căng thẳng, hễ căng thẳng thì lại dễ xảy ra chuyện.

 

Ánh mắt Cửu Hoàng thúc lóe lên, nhưng mượn động tác uống trà giấu đi.

 

“Hoàng thúc, tay áo người dính bẩn rồi.” Sau khi được biết Lăng Vương vẫn không sao, sự chú ý của thái tử liền rơi trên người Đông Lăng Vũ Cửu.

 

“Vậy sao?” Đông Lăng Vũ Cửu giương tay áo lên nhìn, là một phiến lá.

 

Lá cây này, trông quen thật?

 

Thái tử ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa số, Đông Lăng Vũ Cửu phẩy lá cây đi, để chén trà xuống mặt bàn.

 

 

“Cửu đệ, đây là làm sao vậy?” Hoàng thượng không trách móc, chỉ bày ra dáng vẻ đang cân nhắc.

 

Đông Lăng Cửu Vũ càng giúp Phượng Khương Trần, hắn càng cao hứng.

 

Đông Lăng Cửu Vũ quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến nỗi ngay cả hoàng thượng cũng không tìm ra được một ngược điểm nào của hắn.

 

“Mệt ạ.” Dưới mắt đã có quầng thơm mờ mờ, chứng minh hắn không nói dối.

 

Ngồi ở đây cả một buổi tối, vừa lo lắng, vừa nóng lòng sốt ruột, sao có thể không mệt cho được, nhưng nhất định không phải là Đông Lăng Cửu Vũ.

 

“Cửu đệ đã vắt vả rồi.” Hoàng thượng nhàn nhạt gật đầu, không nói thêm gì nữa.

 

Biết rõ là nói dỗi, nhưng cũng không bóc mẽ.

 

Đợi đến khi hoàng thượng lại một lần nữa để ý tới Phượng Khương Trần thì bầu không khí khiến cho người ta căng thẳng sợ sệt lúc trước đã không còn nữa, mặc hoàng thượng có tạo áp lực ra sao cũng vô dụng, Phượng Khương Trần đã nghĩ được ra lời giải thích hợp lý.

 

Ba phần thật bảy phần giả.

 

“Hồi bẩm hoàng thượng, bởi vì gia phụ là võ tướng cho nên Khương Trần cũng đã nghiên cứu chút ít vết thương do đao kiếm chém phải, mũi tên gãy của Lăng Vương điện hạ thái y cũng có thể rút, nguyên nhân thái y không rút là sợ sau khi nhổ tên ra máu sẽ chảy không ngừng, có lẽ vỉ thế nên không dám động vào ạ.

 

Những lời này là Phượng Khương Trần phải vắt hết óc mới nghĩ ra được.

 

Tự hạ mình xuống, nâng thái ý lên, lại muốn vỗ mông ngựa nịnh nọt hoàng thượng và hoàng hậu.

 

Làm thầy thuốc làm đến mức này, dễ thôi mà.

 

“Nếu đã như vậy, tại sao ngươi lại không cho phép người ngoài quan sát?” Hoàng thượng rõ ràng là đang tính số sau vụ mà.

Bình Luận (0)
Comment