Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 364

Chương 364

 

“Ta đi lau rửa một chút, các người đi trước đi.”

 

Tìm một chỗ không người, nàng cởi chiếc quần lụa mỏng bên ngoài ra, quấn lại mái tóc dài, lầy ra một số thiết bị cấp cứu cần có từ túi trị liệu thông minh.

 

Vết thương trên người nàng cũng không có vấn đề gì, chỉ là bị móng vuốt sói cào vài đường, trước tiên Phượng Khương Trần dùng dung dịch ô-xy già sát trùng miệng vết thương, sau đó dùng nước muối sinh lí rửa sạch rồi mới băng bó vết thương, suy nghĩ một chút lại ăn thêm hai viên thuốc kháng viêm.

 

Nhìn đồ vật trên mặt đất, Phượng Khương Trần hơi do dự thả hai hộp thuốc kháng viêm cùng máy kim tiêm phòng uốn ván xuống.

 

Con sói đó không có phát điên, chắc sẽ không gây bệnh dại, nhưng nếu vết thương trở nên nghiêm trọng vẫn có khả năng lây lan nhiễm trùng, kim tiêm uốn ván cho dù không phải liều thuốc hiệu quả nhất vào hiện tại nhưng nếu không dùng sẽ rất phiền phức.

 

Tuy rằng có chút nguy hiểm nhưng mạng người quan trọng nên Phượng Khương Trần cũng không nghĩ nhiều. Hơn nữa, có một số việc về sau nàng cũng phải tiết lộ, không thể lén lút cứu người cả đời được.

 

Phượng Khương Trần tìm cái khay rồi bày lên đó sau đó chạy về phía Hối Văn Các.

 

Phượng Khương Trần vừa mới bước và, Tạ Tam liền chạy đến, hai mắt đỏ bừng kéo nàng đi vào trong : “Phượng Khương Trần, rốt cuộc thì ngươi cũng đến rồi, mau qua đây cứu muội muội của ta, muội ấy e rằng sắp không được rồi.”

 

“Buông tay, dẫn đường.” Phượng Khương Trần lui về phía sau một bước, những người khác đều đi tới nhưng không có khoa trương như Tạ Tam, chỉ van xin nàng đến.

 

Phượng Khương Trần lên tiếng gật đầu, để mọi người chờ ở bên ngoài, đi theo Tạ Tam đến phòng đặt những người bị thương.

 

Bên trong tràn ngập mùi máu tươi, Phượng Khương Trần liếc mắt nhìn sơ qua tình hình của người bị thương, xác định không nghiêm trọng như mình tưởng tượng, cũng không nói nhiều.

 

“Nhanh lên, muội muội ta nàng ấy…” Tạ Tam vô cùng lo lắng cho muội muội của mình, hắn ta từng nghe nói người nào bị sói cắn sau khi được cứu sống về sau cũng sẽ giống như sói, thích đi cắn người.

 

Muội muội của Tạ Tam bị sói cắn bị thương ở cổ, máu vẫn không ngừng chảy, trên người cũng có vết thương do bị móng vuốt sói cào, cả người toàn là máu trông rất kinh khủng.

 

Phượng Khương Trần mang găng tay y tế vào, đặt cái khay trên mặt đất nói với Tạ Tam: “Mau đi lầy mấy vò rượu mạnh lại đây, nhớ phải là những loại rượu mạnh nhát.”

 

Phượng Khương Trần không mang theo ô-xy già và nước muối sinh lí, hôm nay nàng đi tay không tới, nếu nàng tự cao lấy ra nước thuốc khó tránh làm mọi người nghỉ ngờ.

 

Bởi vi tình hình hỗn loạn nên nàng chỉ đem theo thuốc kháng viêm cùng với băng vải, dao mồ và vài cái kẹp nhỏ linh tinh, những thứ đó có thể đem theo bên người, sẽ không làm cho người khác nghỉ ngờ.

 

“Được rồi, ta đi ngay đây.” Tạ Tam nhanh chóng chạy đi, một lát sau đã đem theo rượu mạnh về tới, người Đông Lăng hay uống rượu nên cũng có chưng cất rượu có nồng độ cao dùng để sát trùng vết thương, vậy là đủ rồi.

 

Phượng Khương Trần mở nắp vò rượu, sát trùng vết thương muội muội của Tạ Tam, rượu mạnh chạm vào miệng vết thương rất nỏng rát, làm cho muội muội Tạ Tam đau quá kêu to.

 

“Đau quá, đau quá, ca ca, cha mẹ, cứu ta.” Muội muội Tạ Tam đau đến lăn lộn.

 

*“Đè nàng ấy lại.” Phượng Khương Trần cũng hiểu khi rượu mạnh tiếp xúc với miệng vết thương sẽ rất đau nhưng điều kiện hiện tại có hạn, dù đau cũng phải chịu đựng.

 

“Được.” Tạ Tam lập tức nghe theo.

 

Miệng vết thương nhanh chóng được rửa sạch sẽ, lại phát hiện…

 

Trên miệng vết thương lại có một cái nanh sói.

 

Sắc mặt Phượng Khương Trần lập tức trở nên u ám, lấy ra ống kim tiêm đâm vào vết thương của Tam muội muội.

 

“Phượng Khương Trần, cái này là?” Tạ Tam nhìn thấy hành động của Phượng Khương Trần, có hơi khó hiểu mở miệng nói.

Bình Luận (0)
Comment