Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 396

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 396

 

“Đừng hi vọng xa vời với Hoàng thượng nữa, nếu không có sự đồng ý của hắn, Cửu hoàng thúc sao có thể bị nhốt vào đại lao?” Đối với Hoàng thượng, Vũ Văn Nguyên Hoà càng ngày càng thêm thất vọng.

 

Vi muốn thâu tóm toàn bộ quyền lúc vào tay mình, Hoàng thượng có thể hi sinh bất cứ thứ gì, chỉ cần là người ảnh hưởng đến quyền lực của hắn đều sẽ bị diệt trừ không thương tiếc.

 

Vũ Văn Nguyên Hoà hơi hối hận, nếu không phải hắn nhờ cậy Cửu hoàng thúc giúp đỡ thì có lẽ ngài ấy sẽ không gặp phải kiếp nạn lao ngục như hôm nay, Hoàng thượng cũng sẽ không kiêng ky Cửu hoàng thúc.

 

“Hoàng thượng muốn mượn việc này dồn Cửu hoàng thúc vào chỗ chết sao?” Nếu như vậy thì chỉ có thể nói nàng đã đánh giá quá cao Hoàng thượng rồi.

 

“Hoàng thượng đang suy nghĩ, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có chứng cứ, Cửu hoàng thúc nói rằng mục tiêu của bầy sói và đám sát thủ đó là ngài ấy, lúc ngài ấy chạy trốn vào rừng rậm thì gặp được thiếu chủ của Dạ Thành- Dạ Diệp và được hắn ta cứu giúp. Hoàng thượng đã phái người đến Dạ Thành để thu thập chứng cứ suốt đêm qua, đến lúc đó phải xem Dạ Diệp khai báo như thế nào đã.” Vũ Văn Nguyên Hoà xoa xoa hai mắt mệt mỏi của mình.

 

Suốt cả một đêm lo lắng bận lòng, nhưng khi chuyện xảy ra trước mặt mình, hắn lại phát hiện mình không thể làm được gì cả.

 

“Phượng Khương Trần, đêm qua ngươi ở cùng với Cửu hoàng thúc, mau nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tất cả mọi người đều phớt lờ chuyện Cửu hoàng thúc ở cùng Phượng Khương Trần, bản thân Cửu hoàng thúc không đề cập đến, Hoàng thượng và đám người Tạ gia cũng vờ như không biết.

 

“Ta nói xảy ra chuyện gì thì quan trọng sao? Quan trọng là Hoàng thượng nghĩ gì kìa!” Phượng Khương Trần hiểu rõ lúc này Hoàng thượng căn bản không cần biết chân tướng sự thật là gì, bọn họ chưa bao giờ quan tâm đến sự thật.

 

“Đúng vậy, quan trọng là Hoàng thượng nghĩ như thế nào, một cơ hội tốt như vậy, Hoàng thượng và đám thế gia chắc chắn sẽ không bỏ qua.” Không ngờ một hòn đá nhỏ lại khuấy động ngàn lớp sóng.

 

Một buổi hội thơ ở Bách Thảo Viên, Thuần Vu quận vương đi săn thú, có đánh chết Vũ Văn Nguyên Hoà hắn cũng không tin đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

 

Gài bẫy Cửu hoàng thúc, trăm lợi không hại, đây được xem là lần đầu tiên Hoàng thượng và đám thế gia liên thủ với nhau, thế gia đẩy Cửu hoàng thúc ra, thúc đẩy mọi chuyện phát triển, giúp Hoàng thượng nắm được thóp ngài ấy, mượn cơ hội này kiếm chác đủ thứ.

 

Hoàng thượng nhân cơ hội này quang minh chính đại điều tra Cửu hoàng thúc, khiến ngài ấy mắt hết mặt mũi, khiến ngài ấy không những không có chỗ đứng trong triều mà còn không thể mượn thế lực của danh môn thế gia, thậm chí còn có thể đỗ đầu Cửu hoàng thúc tội danh mưu phản.

 

Phượng Khương Trần gật đầu: “Vũ Văn Nguyên Hoà, ngươi có thể phái người đi tìm Dạ Diệp trước được không, lời khai của Dạ Diệp cực kỳ quan trọng, nhát định không được có sai sót. Đồng thời có thể sắp xếp cho ta gặp Cửu Hoàng thúc một lần được không, không gặp được ngài ấy, chúng ta ở bên ngoài lo lắng cũng vô ích mà thôi.”

 

“Ta đã phái người đi tìm Dạ Diệp, còn về chuyện gặp Cửu hoàng thúc, e là không thể.” Vũ Văn Nguyên Hoà bắt đắc dĩ cười khổ, bây giờ Hoàng thượng căn bản không tin hắn.

 

 

Hơn nữa, rốt cuộc là chuyện gì quan trọng đến mức khiến Cửu hoàng thúc bất chấp sự an nguy của bản thân mà ở đó chờ Tô Quán?

 

Chủ yếu là nàng thực sự không hiểu tại sao Cửu hoàng thúc lại đẩy tắt cả mọi chuyện cho Dạ Diệp, chẳng phải Dạ Diệp có thù oán với hắn sao, sao hắn ta có thể giúp hắn được?

 

Con người Cửu hoàng thúc này giống như một mê cung, trên người hắn có quá nhiều bí mật.

Bình Luận (0)
Comment