Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 415

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 415

 

Phượng Khương Trần có phải là nha sĩ hay không không quan trọng, bởi vì Vương Cẩm Lăng đã dẫn Phượng Khương Trần đến Túc Thân vương phủ rồi.

 

“Vương Cẩm Lăng, ngươi đang tiền trảm hậu tâu sao? Ngươi chắc chắn như thế sao? Ngộ nhỡ ta không thể chữa khỏi thì sao?” Ngồi trên xe ngựa, Phượng Khương Trần không có ý định đi xuống, đương nhiên cũng không lo lắng sợ hãi.

 

Nàng chuyên về phẫu thuật, là bác sĩ ngoại khoa, không hiểu gì về nha khoa cả, mặc dù nàng thà đi khám cho những người bệnh có vấn đề rắc rối về tim và não còn hơn là làm nha sĩ cho khách nhưng điều đó không có nghĩa là cô không biết gì cả.

 

Tây y không có nội dung kỹ thuật gì đó, ngoại trừ kỹ năng phẫu thuật và kinh nghiệm lâm sàng thì những thứ khác chỉ cần nhìn là biết.

 

Nếu đau thì uống thuốc giảm đau, đau nữa thì nhổ.

 

Vương Cẩm Lăng mỉm cười không nói một lời, nhìn Phượng Khương Trần đang tức giận, ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều.

 

Hắn hy vọng nàng sẽ luôn như thế, không bị cuốn vào cuộc đấu tranh giành giật quyền lực, cũng không vì Cửu hoàng thúc mà đánh mắt chính mình.

 

Vương Cẩm Lăng bước xuống xe ngựa trước, đứng bên cạnh chờ nàng, hắn biết Phượng Khương Trần chắc chắn sẽ đi xuống.

 

“Ngươi… Vương Cẩm Lăng, ta thực sự không biết khám bệnh về răng!” Phượng Khương Trần chậm rãi bước ra khỏi xe ngựa, Vương Cẩm Lăng đưa tay ra, Phượng Khương Trần tự nhiên đặt tay lên tay hắn.

 

Lạnh lẽo như ngọc, mềm mại không xương, lồng ngực Vương Cẩm Lăng nóng bừng, nghiêng người nói: “Yên tâm, mọi chuyện đã có ta rồi.”

 

Giọng nói hơi trầm thấp, Phượng Khương Trần nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy tay của Vương Cẩm Lăng, sau khi xuống xe muốn rút ra, nhưng lại bị hắn cầm ngược lại.

 

“Trời tối rồi, đi theo ta.” Hắn không muốn buông tay của tiểu cô nương này, cứ như vậy thật khiến người ta yên lòng.

 

Phượng Khương Trần rất muốn nói rằng mình không thích bị người khác nắm tay, hơn nữa trong Túc Thân vương phủ chỗ nào cũng sáng rực như ban ngày, không hề tốt chút nào, nhưng nhìn thấy bóng lưng hơi gầy, thẳng tắp của Vương Cẩm Lăng, Phượng Khương Trần không giãy giụa nữa.

 

Bàn tay của Vương Cẩm Lăng cũng lạnh lẽo như nàng, bị hắn nắm chặt nhưng không có cảm giác bức bối, lòng bàn tay cũng không đỗ mồ hôi nên cũng không khó chịu như vậy.

 

Hơn nữa nàng tin Vương Cẩm Lăng, tay nàng giao cho hắn chắc chắn sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì.

cần đứng trên chiến trường là có thể nắm giữ được cả hai đạo quân.

 

“Cẩm Lăng huynh.” Nam tử vừa bước vào đã nhiệt tình chào hỏi với Vương Cẩm Lăng, không hề giả dối chút nào.

 

“Thế tử!” Vương Cẩm Lăng đứng đối mặt với nam nhân này nhưng cũng không có vẻ yếu thế, hai nam nhân, ngang sức ngang tài, một văn một võ, đứng đó quả thật vô cùng bắt mắt.

 

Mỹ nam ngay trước mặt, không nhìn đúng là uổng phí.

 

“Đừng thế tử này thế tử nọ nữa, cứ gọi ta Đông Minh là được rồi.” Trác Đông Minh, đích tôn của Túc Thân vương, là Túc Thân vương tương lai.

 

Thế tử là phong hào chính thức cho người thừa kế hợp pháp của thân vương, Phượng Khương Trần biết rõ điều này, chỉ là không thể ngờ một nhân vật giống võ tướng như vậy lại là thế tử gia.

Bình Luận (0)
Comment