Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 473

Chương 473

 

“Binh lính của thế tử Túc Thân Vương quả nhiên có khả năng.” Phượng Khương Trần trào phúng một tiếng rồi đi vào trong thành.

 

“Không phải chứ, Phượng cô nương này kiêu ngạo quá vậy, lần trước ở cửa thành đánh người, lần này lại uy hiếp tướng thủ thành, nếu nữ tử Đông Lăng chúng ta đều bắt chước nàng ta thì không phải là đại loạn à.”

 

“Thật đúng là có nương sinh không có phụ thân dưỡng, sao lại dạy ra bộ dạng dã man như vậy nhỉ, may là nàng ta không gả cho Lạc Vương, nếu nữ tử như vậy mà cũng có thể gả vào hoàng thắt thì thật sự là mắt hết mặt mũi nước Đông Lăng chúng ta.”

 

“Phượng tướng quân chết cũng không được nhắm mắt mà.”

 

Nếu như những người này chửi rủa chỉ nhằm vào mình Phượng Khương Trần nàng thì nàng có thể coi như không nghe thấy gì, nhưng những người này lại không ngừng nhắc tới phụ mẫu nàng, Phượng Khương Trần dừng bước lại, quay đầu.

 

“Câm miệng!”

 

Ánh mắt sắc bén nhìn những người này, ánh mắt quét tới đâu tiếng người thảo luận im bặt đến đó, nhưng sau đó lại tỏ vẻ đúng tình hợp lý, Phượng Khương Trần cười lạnh một tiếng: “Lại để cho ta nghe được các ngươi nói thêm một câu không hay về phụ mẫu ta một lần nữa ta liền giết chết các ngươi.”

 

Quần áo chật vật cũng không che được dáng vẻ cao quý, uy nghiêm bẩm sinh của nàng, một thân sát khí kia của nàng dù là tướng sĩ chinh chiến sa trường so ra cũng còn kém cỏi hơn, khí chất cao quý lạnh lùng kia khiến cho người ta không dám ngẩng đầu nhìn lại.

 

“Giết chúng ta? Phượng cô nương cũng dám nói ra miệng cơ đấy, sao dám làm rồi mà không dám nghe người ta nói, cũng chẳng hiểu là cái dạng phụ mẫu như thế nào mới nuôi ra được tiện nhân không cần mặt mũi như ngươi, nếu mà là nữ nhi của ta thì ta đã tát cho nó một phát chết luôn rồi.” Một đại thẩm bán lê vừa thấy bộ dạng này của Phượng Khương Trần thì không biết là quá mức ngu muội hay là muốn làm anh hùng mà dám nhổ một ngụm nước miếng về phía Phượng Khương Trần.

 

A… .Mọi người đều thở hốc vì kinh ngạc, người bên cạnh đại thẩm kia vội vàng lui lại né tránh, bà ta lại còn chưa hiểu sự việc, cầm một quả lê lên cắn một miếng, tiếp tục hùng hỗ mắng người.

 

“Có mấy người cũng như quả lê này ấy, trông thì đẹp nhưng có tiền là sờ được, ăn được, còn không đáng giá bằng kỹ nữ trong kỹ viện, chậc chậc chậc, có phụ thân làm tướng quân thì sao, còn không phải là cũng xuất thân tỉ tiện à, lại tưởng mình cao quý hơn chúng ta, nhưng mà trong xương cốt thì vẫn hạ tiện thôi…”

 

“Nói hay lắm, tiếp tục nói đi.” Phượng Khương Trần đứng trước mặt đại thẩm, tuy so sánh với đối phương trông nàng càng nhỏ bé hơn nhưng khí thề lại làm cho người ta không thể bỏ qua.

 

Đại thẩm bán lê ngậm một miếng lê trong miệng, nuốt cũng không được nhả ra cũng không xong, bị dọa cho hai chân run rấy, nhưng vẫn không sợ chết tiếp tục nói: “Làm sao, vừa rồi ta không có chỉ tên chỉ họ ra, ta mắng một cái giống hạ lưu nào đấy cũng phạm pháp à, còn có để cho người ta sống hay không.”

 

Đon giản là bà ta tâm trạng không tốt, nghĩ đến cùng là nữ tử như nhau, vì sao Phượng Khương Trần này thanh danh vứt đi mà còn có thể sống bừa bãi như vậy, còn bà ta lúc nào cũng nơm nớp lo sợ xử lý việc trong nhà, thế mà vẫn còn bị trượng phu, nhỉ tử, nữ nhi của mình chán ghét, ông trời sao bắt công quá vậy.

 

Không phải chỉ vì Phượng Khương Trần này có xuất thân tốt thôi à, nếu bà ta cũng có xuất thân tốt như vậy thì nhất định còn cao quý hơn Phượng Khương Trần nhiều.

 

Đại thẩm bán lê nghĩ đến đây thì oán khí càng sâu, thấy Phượng Khương Trần không nói một lời nhìn mình đầy áp bức thì thân mình cũng đứng không nỗi nữa, ngồi phịch xuống đắt tru chéo: “Thiên kim quý tộc muốn giết người, thiên kim quý tộc muốn giết người, thiên hạ này còn có vương pháp hay không, ta không sống nữa, ta không sống nữa… “

 

Một khóc hai náo loạn ba thắt cổ, đại thẩm bán lê vừa làm như vậy thì người đứng vây xem cũng bắt đầu đông hon, ai ai cũng chỉ vào Phượng Khương Trần, dù sợ nàng mạnh mẽ có quyền lực nên không dám nói gì, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ khinh thường.

 

“Ca, huynh nói xem sao Phượng Khương Trần này lại lớn mạng như vậy, rơi vào tay Nam Lăng Cẩm Phàm mà cũng có thể thoát ra không tồn thất gì.” Cùng lúc đó, trong một trà lâu, Tây Lăng Dao Hân và Tây Lăng Thiên Lâm đang ngồi bên trong hóng chuyện ở ngoài.

 

“Nam Lăng Cẩm Phàm tự cao tự đại, ngông cuồng, tự cho mình là đúng, hắn khinh thường nữ tử yếu đuối như Phượng Khương Trần nên thất bại dưới tay nàng ta là chuyện bình thường. Chỉ đáng tiếc là dư nghiệt của Chu tướng cũng bị hủy mắt, kế hoạch trước đó của chúng ta cũng không thể tiền hành được.”

 

Ánh mắt Tây Lăng Thiên Lâm dừng trên áo khoác của Phượng Khương Trần.

 

Đó là y phục của ai?

Bình Luận (0)
Comment