Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 490

Chương 490

 

“Đa tạ tiểu sư phụ, ta đã hiểu rồi, ta nghỉ ngơi một chút sẽ xuống núi, sẽ không tạo bất kỳ phiền phức gì cho mấy người.” Phượng Khương Trần nhẹ nhàng cười nói, giấu tinh quang trong mắt đi.

 

Nàng cũng không nghĩ đến một lần liền tìm ra ai đó, nhưng nghe được lời của tiểu hoàng thượng này cũng khiến Phượng Khương Trần cực kỳ cao hứng, quả thật ngôi chùa này có vấn đề.

 

Tiểu hòa thượng nhẹ gật đầu, nghĩ đến vừa rồi mình nói quá nhiều, nhỏ giọng nói: “Nữ thí chủ tuyệt đối đừng nói cho người khác biết ta nói với ngươi những chuyện này, sư phụ không cho ta kể chuyện về rừng trúc.”

 

“Được.” Phượng Khương Trần gật đầu, nhưng tiểu hòa thượng vừa đi nàng đã đi về phía rừng trúc.

 

Người hiểu chuyện đều nhận ra chỗ rừng trúc kia quá kỳ lạ, nàng đã tới thì phải điều tra rõ ràng.

 

Chân đạp lên lá trúc vang lên tiếng sột soạt, Phượng Khương Trần mới bước chân vào rừng trúc cũng cảm nhận được một cỗ âm khi, lá trúc bát động, gió không thổi vào được, bên trong rừng trúc giống như là một thế giới khác vậy.

 

“Đây rốt cuộc là chỗ nào? Tại sao âm khí ở lại mạnh như vậy, chẳng lẽ ở đây có rất nhiều người chết sao? Cũng không phải, nếu có nhiều người chết tại sao ta ở bên ngoài lại không cảm giác được, nơi này cũng không có mùi xác chết bị phân hủy.”

 

Phượng Khương Trần biết nếu một nơi chôn quá nhiều người chết thì không khí bốn phía sẽ bị ảnh hưởng bởi tử khí, trở nên lạnh lẽo âm trầm, giống như nghĩa địa vậy, ngươi có thể rõ ràng cảm nhận được điều đó, những nơi như vậy nhiệt độ thường tháp hơn các nơi khác, nếu ở lại chỗ đó lâu thân thể sẽ không chịu được.

 

“Như tại sao đằng sau ngôi chùa này lại có âm khí nặng như vậy? Lại còn chỉ có ở chỗ rừng trúc này, chẳng lẽ do người nào đó có ý? Đây là trận pháp trong truyền thuyết sao? Tụ âm trận?” Phượng Khương Trần đi tới đi lui lại phát hiện trước mắt mình vẫn luôn là mấy cây trúc này, vừa giống vừa không giống.

 

Phượng Khương Trần không biết do rừng trúc này quá lớn hay ở đây có bày ma trận gì, Phượng Khương Trần cảm thấy da đầu tê dại, nuốt nước bọt, hai tay nắm chặt, trong lòng căng thẳng.

 

Trước mắt nàng có thể khẳng định trong rừng trúc này có cao thủ đã bày trận.

 

Mẹ nó… Cổ đại đúng là không dễ lăn lộn mà, nàng tưởng thứ gọi là bày trận này chỉ là truyền thuyết, không ngờ lại có thật.

 

Lúc nàng vào rừng trúc này đều dùng tư duy của người hiện đại để nhìn nhận, cảm thấy nếu trong này dù có cao thủ, nàng dựa vào một khẩu súng dù không thể giết đối phương nhưng cũng có thể sống sót, nhưng lại quên mắt sự thông minh của người xưa, một khẩu súng nhỏ căn bản không thể so sánh.

 

Nếu như trong rừng trúc thực sự có người bày trận thì nàng liền xong đời, nàng không biết tí gì về ngũ hành bát quái, nhưng lúc này hối hận cũng không kịp, âm khí trong rừng trúc quá nặng, lúc này mới qua một khắc mà Phượng Khương Trần đã cảm thấy toàn thân lạnh toát, nếu ở lại lâu thêm nàng không chết cũng mắt nửa cái mạng.

 

Âm khí đi vào thân thể, y học phương Tây không trị được.

 

“Cửu Khanh, nữ nhân ngươi coi trọng quả nhiên không tầm thường, vậy mà lại có thể tìm được nơi này.”

 

Bên ngoài rừng trúc, Bộ Kinh Vân trêu chọc Lam Cửu Khánh đứng bên cạnh.

 

Phượng Khương Trần vừa vào rừng trúc bọn họ liền biết, thấy người xông vào rừng trúc là Phượng Khương Trần, hai người chỉ có thể cười khổ.

 

Muốn nói cũng là nói mạng Phượng Khương Trần lớn, gặp được hai người họ ở chỗ này, nếu không Phượng Khương Trần vừa vào rừng trúc cũng chỉ có một con đường là chết.

 

Bên trong rừng trúc kia sư phụ Lam Cửu Khánh có bày cửu thiên tụ âm trận, đem âm khí dẫn vào trong rừng, chỉ cần người đi vào ở lâu sẽ bị âm khí xâm nhập vào người, toàn người rét run, ở lâu hơn nữa sẽ bị ảo giác, âm khí ảnh hưởng đến thần kinh, nhìn thấy thứ trong lòng mình sợ nhất, sau đó tự hành hạ mình đến chết.

 

“Nàng đi Trấn Quốc Công phủ.” Lam Cửu Khánh giải thích nguyên nhân Phượng Khương Trần xuất hiện ở đây.

 

Nhìn Phượng Khương Trần trong rừng đi tới đi lui, lạnh đến mức tím cả môi lại, Lam Cửu Khánh không hề đồng tình, nữ nhân này chính là thiếu giáo huấn, nơi nào nguy hiểm là lại đâm đầu vào.

Bình Luận (0)
Comment