Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 559



Mà Tô Quán không biết, lúc nàng ta đang quan sát Cửu Hoàng thúc, trong chỗ tối cũng có người đang quan sát vẻ mặt của hắn, dù một chút biến hóa rất nhỏ cũng sẽ không bỏ qua.

Phượng Khương Trần vừa ngồi lên lưng ngựa, ngựa hoang lập tức xông thẳng về hướng hàng rào vây xung quanh sân ngựa.

Rầm… Đầu ngựa đụng vào hàng rào sắt, máu tươi chảy ròng ròng, Phượng Khương Trần cũng vì quán tính nên chồm người về phía trước rồi ngã mạnh về sau.

*Hít sâu*… Phượng Khương Trần đau đến hít sâu một hơi, nàng cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình di chuyển rồi, cái đụng này tuyệt đối nội thương.


“Đau chết ta rồi, đây chính là cơ hội ngươi cho ta, đừng trách ta.

” Phượng Khương Trần rút bộ dây tròng đầu ngựa từ bên hông ra, ném về phía trước chụp đầu con ngựa lại.

“Phượng Khương Trần chụp được dây cương rồi, cách bước thuận phục không còn xa.

” Những người hơi hiểu về thuần ngựa đều biết, chỉ cần chụp được và nắm chặt dây cương, ngựa muốn hất ngã người không dễ.

Nhưng đó là nói loài ngựa bình thường, còn Hãn Huyết Bảo Mã này khi bị tròng dây cương vào người lại hoàn toàn giống như bị điên, bắt đầu chạy điên cuồng trong sân ngựa, dáng vẻ không hất ngã Phượng Khương Trần sẽ không thôi.

Phượng Khương Trần vốn muốn tìm thuốc an thần, nhưng không thể nào nghĩ tiếp, nắm chắc dây cương, Phượng Khương Trần nằm úp sấp về trước, ôm cổ, hai chân quặp thật chặt vào bụng ngựa.

Không còn cách nào khác, con ngựa này còn chưa được trang bị yên ngựa, ngay cả một cái đạp ngựa cũng không có, rất dễ bị quăng ngã.

Để tránh bị ngã, Phượng Khương Trần chỉ có thể kẹp chặt bụng ngựa, ôm siết cổ ngựa, nhưng…
Đau quá!
Phượng Khương Trần đau đến chảy cả nước mắt.


Đùi bị cọ sát trở nên sưng đỏ rách da, bị thương không nhẹ, đụng nhẹ cũng đau đến thẳng người rơi nước mắt, càng không cần nói tới màn chạy loạn này.

Lúc này, Phượng Khương Trần cảm giác như có người lấy dao cắt vào đùi nàng, mùi máu tươi xông vào mũi, của con ngựa hoang này, cũng có của nàng.

Vô số lần Phượng Khương Trần muốn thoáng dời hai chân, làm giảm tốc độ tổn thương ở đùi, nhưng lại chỉ có thể tưởng tượng thôi, không chỉ vậy, nàng còn phải càng dùng sức kẹp chặt bụng ngựa.

Vừa buông lỏng, nàng có thể ngã bất cứ lúc nào, mà nàng không đánh cuộc được, nguyên nhân bởi vì tiền đánh cuộc này là mạng của nàng.

Ống quần bị ướt hết, có mồ hôi nhưng máu nhiều hơn, máu của Phượng Khương Trần nàng.

Tí tách, tí tách.

Giọt máu chảy xuống, lập tức bị bụi đất hút hết, ngay sau đó lại bị móng ngựa cho đạp xuống lòng đất, không có ai nhìn thấy mà có thấy được, nhiều nhất mọi người cũng chỉ cho rằng, đó là mồ hôi của Hãn Huyết Bảo Mã.

Hơn nữa, coi như biết là máu của Phượng Khương Trần thì sao? Bọn họ sẽ hô dừng sao? Nhưng người trong sân này, sẽ có ai đứng ra che chắn trước mặt Phượng Khương Trần sao?
Không có!
Không ai đứng chắn trước mặt Phượng Khương Trần, không có một ai kêu dừng chỉ vì nàng bị đau, bị thương, nhiều nhất họ cũng chỉ đồng tình một chút mà thôi, sau đó là thế nào vẫn là thế ấy.


Tủi thân sao?
Phượng Khương Trần rất tủi thân, nhưng tủi thân lại có thể thế nào, đừng nói giúp nàng, ngay cả một người an ủi nàng cũng không có.

Có trời mới biết, nàng hy vọng dường nào có ai đó có thể cho nàng một cái ôm, nói một câu: “Phượng Khương Trần, đừng lo, tất cả đã có ta.


“Phượng Khương Trần, đó là hy vọng xa vời.

” Dùng răng cắn dây cương, tay Phượng Khương Trần trống không, cố gắng lấy thuốc an thần trong tay áo ra.

Bởi vì ngựa chạy quá nhanh, một tay lại đang xoa cổ ngựa nên chỉ lấy một liều thuốc an thần thôi mà đối với Phượng Khương Trần khó như hái sao, lợi ích duy nhất chính là đang hướng về phía trong sân ngựa, vừa vặn đưa lưng về phía thính phòng.




Bình Luận (0)
Comment