Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 617

Chương 617

 

Chỉ cần nàng hơi né tránh thì Lam Cửu Khánh sẽ phát hiện ra sự khác thường, mặc dù nàng chỉ mới phát hiện ra mặt nạ da người trên mặt Lam Cửu Khánh, còn chưa biết y là ai, nhưng với tính tình thận trọng của Lam Cửu Khánh thì e rằng y sẽ không bỏ qua cho nàng.

 

Tuy ánh mắt Lam Cửu Khánh vẫn sắc bén như trước, nhưng dù sao cũng đang bị thương, hơn nữa lại rất tin tưởng Phượng Khương Trần nên không tiếp tục truy vấn nữa: “Ta phát hiện trên người hắn mặc một bộ y phục rất kỳ lạ, trước khi đi còn nghe hắn lầm bầm trong miệng là muốn lợi dụng cơ hội này kiểm tra nàng, xem nàng có phải người đến từ cùng một nơi với hắn không.”

 

Tuy y cũng muốn biết Phượng Khương Trần đến từ đâu, nhưng càng ít người biết danh tính của Phượng Khương Trần thì càng tốt. Người tên là Lý Tưởng kia không phải là y, nên cả đời này y sẽ không có cảm giác yên tâm, y không hy vọng Phượng Khương Trần sẽ trở thành một công cụ giống người đó.

 

Khụ khụ. . . .Đối mặt với ánh mắt dường như đã thấu hiểu tất cả của Lam Cửu Khánh Phượng Khương Trần xấu hổ không dám hé mắt, nói với vẻ mơ hồ không rõ: “Huynh yên tâm, ta và hắn không giống nhau, ta chỉ là một người thường, ta chỉ muốn một cuộc sống bình thường.”

 

Ngoại trừ những thứ dùng để tự vệ nàng không làm ra bất cứ thứ gì có thể phá vỡ sự cân bằng của thế giới này, nàng chỉ muốn bảo vệ chính mình.

 

Còn thứ kia? Nếu trên thế giới này có người có thể bắt chước nó thì nàng rất khâm phục.

 

“Ta tin nàng, sau khi tiến cung việc gì cũng phải cẩn thận.” Lam Cửu Khánh nhắm mắt lại, tỏ vẻ cuộc nói chuyện đến đây là chấm dứt.

 

Phượng Khương Trần cắn môi, yên lặng đi ra ngoài.

 

Người đàn ông tên là Lý Tưởng kia đúng là một mầm tai hoạ, làm hại thân phận hiện giờ của nàng cũng không được đảm bảo, may là người nghi ngờ chỉ có Vương Cẩm Lăng và Lam Cửu Khánh, còn ở trong phạm vi khống chế được, nếu mà…

 

Đám người Hoàng thượng, thái tử mà nghi ngờ thì nàng thảm rồi.

 

Phượng Khương Trần ôm hòm thuốc, hít vào một hơi thật sâu, sát khí chợt lóe qua mắt.

 

Người kia phải chết, nếu muốn dò xét nàng thì chuẩn bị tinh thần trả giá đi, anh ta thực sự nghĩ là người hiện đại đến cổ đại sẽ rất giỏi sao? Ngây thơ quá!

 

Phượng Khương Trần và Trác Đông Minh chạy vội tới hoàng cung, bởi vì Thanh Diễn điện bị nổ nên Lý Tưởng được chuyển đến Lan Đinh điện ở gần Thanh Diễn điện nhất, trong Lan Đinh điện đèn đuốc sáng trưng, cao thủ trong cung vây quanh thành từng lớp, không khí rất khẩn trương, cung nữ thái giám ai nấy trên mặt đều có vẻ lo lắng, đi ra đi vào rất vội vàng.

 

Gây ra náo động lớn như vậy nếu không phải Phượng Khương Trần biết người bị thương là ai thì nói không chừng còn có thể tưởng nhầm người sắp chết là Hoàng thượng…

 

“Tham kiến Hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Phượng Khương Trần vừa đi vào đã nhìn thấy Hoàng thượng ngồi ở vị trí chủ vị, thái tử và Đông Lăng Tử Lãng đứng ở hai bên trái phải.

 

Vẻ lo lắng trên mặt hoàng đế không hề giả tạo, so với biểu hiện ngày hôm đó Đông Lăng Tử Lãng bị thương còn nặng nề hơn, Phượng Khương Trần cúi đầu xuống, không để ai nhìn thấy sự giễu cợt và khinh thường trong mắt nàng.

 

“Miễn lễ, Phượng Khương Trần, trẫm lệnh cho ngươi, nhất định phải chữa khỏi cho Lý công tử, tuyệt đối không thể có sai lầm.” Hoàng thượng rất rõ ràng, căn bản không thèm nói nhiều, cũng không coi tính mạng của Lý Tưởng là gì.

 

Nhưng càng như vậy Phượng Khương Trần càng cảm thấy buồn cho Đông Lăng Tử Lãng và những người khác. Nàng có thể chắc chắn nếu con trai của hoàng đế không có giá trị như một công cụ thì ông ta sẽ lựa chọn bảo vệ công cụ.

 

Dù sao con của ông ta thì có nhiều mà người có thể làm việc như Lý Tưởng lại khó tìm được.

 

“Khương Trần nhận lệnh.” Phượng Khương Trần kiên định gật đầu, không có nửa phần ý định muốn từ chối, nhưng thân thể hơi run rẩy đã tiết lộ sự lo lắng trong lòng nàng.

 

Hô hấp của Đông Lăng Tử Lãng cứng lại, nghĩ đến việc lần trước Phượng Khương Trần dùng máu để cứu mình, sợ nàng lại dùng biện pháp như thế nên liền bước ra biện hộ thay nàng: “Phụ hoàng, thái y cũng không có biện pháp gì, Phượng Khương Trần chỉ là một nữ tử, y thuật của nàng dù sao cũng sẽ có hạn.”

 

Hả? Phượng Khương Trần khẽ ngẩng đầu, hết sức khó hiểu.

 

Từ khi nào mà Lăng Vương đối xử với nàng tốt như vậy, giờ lại còn nói hộ cho nàng, lần trước nàng từ chối làm trắc phi của hắn không phải là đã đắc tội với hắn rồi sao?

 

“Sao nào? Ngươi lo phụ hoàng sẽ trị tội Khương Trần à?” Hoàng thượng vốn rất kỳ vọng vào Đông Lăng Tử Lãng, chẳng qua những sự kiện gần đây khiến ông ta ngày càng thất vọng về hắn.

 

Đứa con trai này của ông ta rất tốt, nhưng lại quá để ý vấn đề nam nữ, trong con mắt của đế vương thì nữ nhân còn chẳng phải một công cụ để sinh con nối dõi tông đường, nữ nhân chỉ là thứ đồ chơi để ông ta lấy lòng triều thần, mà nảy sinh tình cảm với đồ chơi là ngu xuẩn.

 

“Nhi thần chỉ không muốn Phượng tiểu thư quá khẩn trương, dù sao chuyện sống chết của Lý công tử rất quan trọng, nhi thần hi vọng Phượng tiểu thư có thể dùng tâm trạng bình tĩnh để cứu chữa cho hắn, như vậy thì khả năng chữa khỏi cũng nhiều hơn.” Lời này của Đông Lăng Tử Lãng tuy có tâm tư riêng nhưng về đạo lý thì vẫn rất đúng, đại phu quá mức khẩn trương thì khi chẩn đoán khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Bình Luận (0)
Comment