Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 633

Chương 633

“H ha, Tôn Thái y lao lực rồi, không phải thân thể ta không khỏe sao, nếu không tin Tôn Thái có thể giúp ta chẩn trị một chút!” Phượng Khương Trần không nói hai lời, vươn cổ tay ra.

 

Thân thể của nàng, chính nàng tự hiểu. Bị thương đến nguyên khí, bệnh này cần được điều dưỡng từ từ, đó không phải thứ Tây y có thể lo được.

 

Tất nhiên Tôn Chính Đạo cũng biết, nghe như thế thì trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, lạnh nhạt nói: “Thân là đại phu lại lâm bệnh, ngươi thật đúng là cho đại phu chúng ta mặt mũi! Nhà của ta còn có một ít a giao, lát nữa có thể bảo Tư Hành mang qua cho ngươi một ít! Miễn cho cô nương đây muốn giả bộ ra vẻ ốm yếm, ngươi muốn cho ai xem?”

 

Không có phụ mẫu xót thật là đáng thương! Nhìn Phượng Khương Trần, Tôn Chính Đạo lại càm cảm thấy đứa ngốc kia nhà ông ta cũng rất tốt, có phụ mẫu chă, lo, che chở mới có thể giữ được sự hồn nhiên đó.

 

“Không phiền đến tư điệt, lát nữa ta sẽ đích thân sang lấy, vừa khéo bá mẫu nói sẽ nấu canh hạt sen cho ta.” Lại nhiều thêm một lý do nữa để đến Tôn phủ, Phượng Khương Trần cảm thấy hẳn chuyện của Tạ Quý phi sẽ rất thuận lợi.

 

Hai người tán gẫu đến vui vẻ. Tô Quán trong phòng nghe được thị nữ báo lại, lại chậm chạp mãi không thấy Phượng Khương Trần đi vào, bèn giận đến mức bảo thị nữ bên cạnh ra thúc giục. Thị nữ đứng ở cửa, lộ ra khuôn mặt kế mẫu:

 

“Phượng tiểu thư, tiểu thư nhà ta mời người đến chẩn bệnh, không phải để đến nói chuyện phiếm. Phượng tiểu thư thân là đại phu lại không quan tâm tình trạng của bệnh nhân, ở trong này tạo giao tình. Phượng tiểu thư à, y đức của người thật sự khiến người ta nghi ngờ đấy! Chẳng lẽ đại phu nào ở Đông Lăng này cũng giống như Phượng tiểu thư vậy sao?”

 

Thị nữ bên cạnh Tô Quán nghĩ đến chuyện Tô Quán chịu đau, lại nhớ cũng vì Phượng Khương Trần mà con đường của Tô Quán và Cửu Hoàng thúc trở nên gian nan dị thường, cơn giận dồn vào cùng một chỗ, tất nhiên giọng điệu cũng trở nên không tốt.

 

Nhưng nàng ta lại không nghĩ, lời này của nàng ta không những đắc tội với Phượng Khương Trần, mà còn đắc tội với mấy vị Thái y khác ở đây nữa.

 

Vẻ mặt Phượng Khương Trần trầm xuống, lập tức thu nụ cười bên môi lại: “Nghi ngờ y đức của ta? Vu tội cho ta mà đi phê bình nhân phẩm của toàn bộ đại phu ở Đông Lăng, khẩu khí của Tô gia các ngươi cũng lớn thật đấy! Nếu người Tô gia ở Nam Lăng không tin ta, không tin đại phu ở Đông Lăng này, vậy thỉnh cao nhân khác đi! Vừa khéo ta cũng không định chữa bệnh, người bệnh chọn đại phu, cũng nên biết đại phu cũng có quyền chọn người bệnh!”

 

Thật sự là nữ nhân ngu ngốc! Nàng có thể thông cảm cho sự nóng ruột của người nhà bệnh nhân, nhưng nàng cũng chán ghét người nhà bệnh nhân không để ý lời lẽ mà đả thương người khác. Nàng ta suy bụng ta ra bụng người, làm người nhà bệnh nhân thì có thể suy bụng ta ra bụng người sao?

 

Hơn nữa một câu của thị nữ này đã kéo luôn cả đại phu của toàn Đông Lăng vào, tự tìm đường chết thì đừng trách nàng. Vậy sau này Tô Quán có bệnh khó chữa, sẽ có rất nhiều người vui vẻ.

 

“Lời này của Phượng tiểu thư là có ý gì? Uy hiếp Tô gia chúng ta?” Trong mắt thị nữ của Tô Quán hiện lên một hồi kinh hoảng, hệt như bây giờ nàng ta mới phát hiện ra ở đây là Đông Lăng, mà Phượng Khương Trần cũng không phải đại phu hay y nữ bình thường. Hiện tại Phượng Khương Trần là đại tiểu thư của Trung Nghĩa Hầu phủ, địa vị thân phận đều không kém Tô Quán.

 

Ha ha ha… Phượng Khương Trần hệt như nghe được cái gì buồn cười lắm: “Uy hiếp? Ta cần uy hiếp một đứa thị nữ nhãi nhép như ngươi sao? Đừng nói là một thị nữ như ngươi, cả Tô Quán đứng trước mặt ta, ta cũng sẽ nói như vậy. Tô gia thì có gì hay ho hơn chứ? Không phải cũng chỉ là một gia tô dựa vào nữ nhân mà leo lên thôi sao? Tô gia các người, trừ bán nữ nhân của mình ra thì còn làm được gì nữa?”

 

Đó là sự thật, nhưng không ai có can đảm nói ra trước mặt người của Tô gia. Chuyện này khiến người Tô gia cho là đáng tự hào nhất, nhưng từ miệng Phượng Khương Trần ra thì đầy khinh miệt và hèn mọn.

 

“Phượng Khương Trần, ngươi, ngươi, lá gan ngươi lớn lắm!” Thị nữ của Tô Quán giận đến xnah mặt, tay chỉ vào Phượng Khương Trần không ngừng run lên. Không phải vì sợ, mà là giận dữ. Lúc này nàng ta hận đến mức không thể ăn luôn Phượng Khương Trần.

 

Phượng Khương Trần đi về phía thị nữ, nụ cười trên mặt nhìn làm sao cũng khiến người ta thấy sợ hãi. Đôi mắt nàng lạnh như băng hệt băng tuyết trên núi tuyết. “Bốp” một cái, nàng vuốt vào tay của thị nữ, nói với giọng lạnh như băng: “Ta ghét nhất là có ai đó chỉa tay vào mình. Người khác thì ta nhịn được, nhưng ngươi còn chưa đủ tư cách. Nếu còn lần sau nữa, ta sẽ chặt nó thay ngươi!”

 

Thị nữ của Tô Quán bị khí thế của Phượng Khương Trần dọa cho sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, đứng ở cửa mãi không nhúc nhích. Hai mắt nàng ta tràn đầy sợ hãi và hối hận.

Bình Luận (0)
Comment