Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 666

Chương 666

 

Lòng Phượng Khương Trần nẩy lên một cái. Cửu Hoàng thúc bước lên bao nhiêu bước, Phượng Khương Trần càng lùi về sau bấy nhiêu bước.

 

Nam nhân này là độc dược, phải cách hắn thật xa mới tốt.

 

Đó là suy nghĩ trong đầu Phượng Khương Trần, mà nàng cũng làm như vậy thật. Tuy nhiên, Cửu Hoàng thúc cũng không cho nàng toại nguyện: “Sao đây? Thấy bổn vương là lui về phía sau, ngươi là đang thiếu bổn vương gì đó, nên mới không dám gặp bổn vương sao?”

 

Ngữ điệu Cửu Hoàng thúc thong thả như kể chuyện xưa vậy, có lẽ là do không khí rất tốt, thấp thoáng còn có chút hương thơm ngát, thật khiến người ta không tự chủ được mà đắm chìm trong giọng nói dịu dàng này.

 

Phượng Khương Trần vội vã ngừng lại, mà thực ra nàng cũng không còn đường thối lui nữa. Một… không… nàng bèn lui đến dưới tàng cây của một gốc ngô đồng, sau lưng nàng đã dán lên thân cây rồi, nàng có muốn lui cũng không lui được nữa.

 

Cửu Hoàng thúc không bước đến gần thêm nữa, cách ở chỗ nào chừng hơn ba bước: “Nghe xong khúc của bổn vương rồi nên muốn đi?”

 

“Không có.” Phượng Khương Trần vội vã lắc đầu. Nàng thật sự có cảm giác, nếu như nàng dám gật đầu, Cửu Hoàng thúc sẽ dám bóp chết nàng, nàng tuyệt không hoài nghi.

 

“Không có là tốt rồi. Nhìn bộ dạng chột dạ này của ngươi, bổn vương còn tưởng đâu ngươi đã đánh mất hà bao bổn vương đưa cho ngươi sửa.” Tay phải của Cửu Hoàng thúc miết sáo ngọc, như có như không thả nó qua lòng bàn tay trái, hệt như đang đùa bỡn.

 

Hà bao?

 

Hai mắt của Phượng Khương Trần càng trợn to hơn, cái gì vậy?

 

Hai mắt Cửu Hoàng thúc nhíu lại, lóe lên một thứ ánh sáng nguy hiểm: “Sao vậy? Ngươi đã đánh mất hà bao của bổn vương thật rồi?”

 

Ngữ khí không hề thay đổi, nhưng Phượng Khương Trần cảm thấy lời xuôi tai này của Cửu Hoàng thúc đã biến thành lạnh lẽo. Phượng Khương Trần vội vã đứng thẳng, hai chân khép lại, tay phải đưa lên trên, làm ra một động tác sau khi đào ngũ thì bị thủ trưởng bắt được ở hiện đại: Đứng thẳng, nghiêm, cúi chào!

 

Khi tay giơ lên được một nửa, Phượng Khương Trần mới phát hiện ra tình huống không đúng, nhưng bây giờ mà thu tay lại thì càng không thích hợp, Phượng Khương Trần đành phải sửa sang vò đầu: “Không có, ta cam đoan là không.”

 

Tuy có chúc thật thà và ngốc nghếch, nhưng trông nàng lại đáng yêu lạ thường, nhìn khóe mắt nhếch lên của Cửu Hoàng thúc kia là biết.

 

“Không có thì tốt. Bổn vương vẫn đang đợi ngươi sửa xong đấy!” Cửu Hoàng thúc hài lòng gật đầu. Nếu Phượng Khương Trần dám nói đã quên hoặc là đã đánh mất, hẳn là sáo ngọc trong tay hắn sẽ gõ vào đầu của Phượng Khương Trần.

 

Phượng Khương Trần liên tục xác nhận, nhưng trong lòng lại lại âm thầm kêu khổ.

 

Nàng đã để cái hà bao kia của Cửu Hoàng thúc đi đâu rồi?

 

Hình như nàng không nhớ rõ thật! Sau khi về nhà rồi thì nhanh mà đi tìm, hy vọng mấy nha hoàn làm việc kia sẽ không đánh mất hà bao của Cửu Hoàng thúc, nếu không nàng sẽ thảm hại!

 

Nhìn vẻ mặt khổ sở của Phượng Khương Trần, ý cười trên mặt Cửu Hoàng thúc càng sâu hơn. Đôi mắt nhìn cây sáo trong tay của hắn đột ngột sáng lên, rồi trong đầu hắn hiện ra một ý nghĩ.

 

“Thủ khúc ban nãy bổn vương vừa thổi có đẹp hay không?” Nói hay, là nói ý cảnh trong khúc.

 

Có thể gọi trăm điểu tới, tất nhiên phải hay rồi! Điểm này không cần hoài nghi. Thấy Cửu Hoàng thúc không truy hỏi chuyện hà bao nữa, Phượng Khương Trần mừng rỡ nói sang chuyện khác: “Đẹp, rất đẹp!”

 

Nếu đổi thành một mỹ nhân, hẳn là hiệu quả thị giác sẽ tốt hơn. Đầu Phượng Khương Trần nghĩ thế. Dù sao một đại nam nhân bị trăm điểu vây quanh, hình ảnh này luôn có hơi không thích hợp.

 

“Có biết đó là khúc gì không?” Cửu Hoàng thúc hỏi nhưng không quá ôm hy vọng. Thấy Phượng Khương Trần lắc đầu, hắn cũng không cảm thấy gì. Nói đúng ra, nếu Phượng Khương Trần có hiểu về cầm kỳ thi họa, vậy hắn còn làm gì nữa?

 

“Một khúc đó gọi là Trăm điểu hướng phượng, nữ tử thổi là thích hợp nhất!” Cửu Hoàng thúc đặc biệt nhấn mạnh câu cuối cùng, lại giơ cây sáo lên cho Phượng Khương Trần tiện xem.

 

Không “phụ” sự kỳ vọng của Cửu Hoàng thúc, Phượng Khương Trần cũng nghe được cái câu quan trọng đó: “Thì ra cũng có một khúc từ hợp cho nữ tử thổi! Ta nói mà, lúc thấy trăm điểu bay quanh người Cửu Hoàng thúc ngài, sao ta cứ có cảm giác không hợp, thì ra vấn đề là nằm ở đây!”

 

Nhìn bộ dạng “cuối cùng ta cũng hiểu được” này của Phượng Khương Trần, Cửu Hoàng thúc nghe mà suýt hộc máu.

 

Vì sao trên thế gian lại có một nữ tử thế này chứ? Lời hắn nói còn chưa đủ rõ hay sao?

Bình Luận (0)
Comment