Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 69

Chương 69

“Có chuyện gì? Vết thương đau à?” Hản là sẽ không nha? Mặc dù Lam Cửu Khanh không chịu tiêm gây tê, nhưng trê dao của nàng có bôi thuốc giảm đau. Coi như nàng lại chán ghét tên nam nhân mặt nạ này, nhưng cũng không thể có lỗi với nghề nghiệp của mình. Bác sĩ không thể đưa tình cảm cá nhân vào trong công được. Cho dù là kẻ thù của nàng năm ở trên bàn phẫu thuật, nàng cũng phải cứu. Cho dù là sát nhân điên cuồng, tội ác tày trời, nàng cũng phải cứu. Đó chính là bác sĩ.

 

Trong mắt của bác sĩ chỉ có bệnh nhân cứu được và không cứu được.

 

Thiện ác tốt xấu, những thứ này sẽ có luật pháp quyết định.

 

“Đưa bàn tay ra” Lam Cửu Khanh nói cực kỳ tự nhiên.

 

“Làm gì?” Phượng Khương Trần không hiểu, nhưng dưới sự kiên trì của Lam Cửu khanh vẫn ngoan ngoãn đưa tay. Lạnh buốt, tinh tế, mềm nhãn, tay như bông. Lời này dùng để hình dung tay của Phượng Khương Trần, một chút cũng không có sai.

 

Lam Cửu khanh nắm tay nàng, có hơi không nỡ bỏ.

 

Phượng Khương Trần không vui nhíu mày: “Buông ra”

 

Tay của nàng còn quan trọng hơn mặt nữa. Nếu bị thương, kiếp sống đại phu của nàng liền bị hủy. Bác sĩ ngoại khoa chính là dựa vào.

 

tay để ăn cơm. Tay nàng rơi vào trong tay của Lam Cửu Khanh, lỡ may.

 

hắn dùng sức quá mức, coi như nàng thảm rồi.

 

Lam Cửu Khanh không để ý đến Phượng Khương Trần, mà cầm tay Phượng Khương Trần, tinh tế xoa nhẹ. Lam Cửu Khanh xoa vô cùng có kỹ xảo, mà lực đạo lại vừa vặn.

 

“Thật thoải mái” Phượng Khương Trần không khỏi thở nhẹ một tiếng.

 

Thứ này so với thủ pháp mà lão trung y kia dạy nàng dạy còn tốt hơn, trong nháy mắt làm dịu đi đau đớn.

 

“Vị đại hiệp này, ngươi có thể dạy ta hay không? Tay của ta thường xuyên đau nhức, nếu học xong, sau này cũng không cần phiền đến ngươi nữa”

 

Nét mặt của Phượng Khương Trần tươi cười như hoa, một bộ hữu hảo dáng vẻ, kém tý nữa là xưng huynh gọi đệ với Lam Cửu khanh.

 

Nữ nhân này, đúng là dễ nổi lòng tham. Lam Cửu Khanh không nhìn nổi, liếc mắt.

 

“Dạy, ngươi cũng không học được.”

 

“Làm sao có thể? Ta thế nhưng là học y đấy, thủ pháp của ngươi cũng không phải đặc biệt cao minh gì, làm sao ta có thể không học được. Đây chính là khống chế lực đạo cho tốt thôi”

 

Phượng Khương Trần không hổ là là học y chuyên nghiệp, Lam Cửu khanh vừa ra tay, nàng đã hiểu rõ nguyên nhân.

 

Trọng điểm chính là cỗ lực đạo kia, ấm áp, đánh thẳng vào gân mạch. Nếu nàng học xong, tuyệt đối có thể làm cho hai tay đỡ mệt nhọc, sau này rốt cuộc không cần lo lắng không cầm nổi dao giải phẫu nữa.

 

“.” Lam Cửu Khanh không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Phượng Khương Trần một chút, đôi mắt thâm thúy đầy ý vị thâm trường.

 

“Không, không, ta không học được” Phượng Khương Trần bị dọa, lập tức rút tay về, lại phát hiện hai tay bị Lam Cửu Khanh nắm chặt, làm thế nào cũng không rút ra nổi…

 

Như là cùng lúc, sau khi vết thương của Lam Cửu Khanh lại một lần nữa khâu xong, cũng không thèm chào hỏi một tiếng, người đã đi rồi.

 

Đợi khi Phượng Khương Trần rửa sạch máu quay lại, đã thấy gian phòng trống không, đương nhiên còn có cía bàn như có như không.

 

Cũng không biết Lam Cửu Khanh vẩy thứ gì gì trong phòng, trong không khí nồng đậm mùi máu tươi được thay thế bằng một mùi thơm dễ chịu của hoa. Về phần là hương hoa gì, xin thứ cho Phượng Khương Trần tương đối ngớ ngẩn, hoàn toàn ngửi không ra được. Chỉ biết mùi thơm này khiến cho toàn thân người ta thư sướng, cảm giác mệt mỏi cũng không có mạnh mẽ như trước đó.

 

Nàng chỉ mẫn cảm với mùi máu tươi, có thể ngay lập tức ngửi ra là máu người máu hay là máu thú, hoặc là máu này còn mới hay không. Về phần hương hoa… không nằm trong phạm vi chuyên nghiệp của nàng.

 

Đối với việc Lam Cửu Khanh kết thúc công việc, Phượng Khương Trần vẫn là rất hài lòng. Bất mãn duy nhất của nàng chính là nam nhân này không biết nói đạo lý.

Bình Luận (0)
Comment