Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 762



Lời vừa thốt ra khỏi miệng đối phương liền nhận ra mình lỡ lời, vội vàng xin lỗi, nàng cũng chẳng để trong lòng, nhưng bây giờ nghĩ lại những lời bói mệnh đó chẳng chệch tẹo nào, trừ chết oan chết uổng ra thì vận mệnh của nàng kiếp này tái diễn y hệt kiếp trước.

Nghĩ tới đây, Phượng Khương Trần chìm trong bi quan không thoát ra nổi, nước mắt lẫn với tro bụi trên mặt chảy xuống.

“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Hai nha hoàn sợ hết hồn, cũng không biết phải an ủi ra sao, Phượng Khương Trần trong mắt các nàng vốn không phải là một nữ tử nhu nhược vô năng, ngược lại là khác, Phượng Khương Trần có chủ kiến, kiên cường độc lập, các nàng từ trước tới nay chưa từng thấy một Phượng Khương Trần như bây giờ.

Phượng Khương Trần lắc lắc đầu, con ngươi sâu thăm thẳm cuối cùng cũng có chút thần thái, nhìn nha hoàn trước mặt vô cùng chật vật, Phượng Khương Trần nhớ tới lần đầu gặp các nàng, phong tác của các nàng có thể so với tiểu thư con nhà quan, thở dài trong lòng.


“Phượng phủ đã sụp đổ rồi, chính ta cũng không còn nhà để về nữa, các ngươi về lại Vương gia đi.


“Bịch.

” hai nha hoàn sắc mặt trắng bệch, lập tức quỳ xuống: “Tiểu thư, người không cần chúng tôi nữa sao? Tiểu thư, chúng tôi không đi, chúng tôi là nha hoàn của tiểu thư, tiểu thư ở đâu, chúng tôi sẽ ở đó.


“Ta không nuôi nổi các ngươi.

” Đây là lời thật, chi phí ăn mặc của nha hoàn của Vương gia so với tiểu thư nhà bình dân còn cao hơn, rời chủ nhân bất lực như nàng, đối với các nàng chỉ có lợi không có hại.

Hai nha hoàn kiên định lắc đầu: “Tiểu thư, bất kể có ra sao thì chúng tôi cũng sẽ không đi đâu, tiểu thư ở đâu thì chúng tôi ở đó, tiểu thư muốn đuổi chúng tôi đi, không bằng giết chúng tôi đi cho xong.


Hai nha hoàn không ngừng bộc lộ sự trung thành của mình, Phượng Khương Trần lại làm như không nghe thấy mặc cho hai người quỳ, hai nha hoàn quýnh quáng đến độ sắp khóc rồi.

Đúng lúc đó, có một cỗ xe ngựa có ký hiệu của Vương gia từ trong bóng tối lao vội ra.


Nghe thấy tiếng xe lộc cộc, Phượng Khương Trần nghiêng người nhì, cười khổ một cái, hóa ra nàng vẫn chưa bị thế giới này hoàn toàn vất bỏ, hóa ra vẫn còn có người để ý đến nàng.

Xe ngựa dừng lại, Vương Cẩm Lăng vội vàng nhảy từ trên xe ngựa xuống, gương mặt chỉ có nôn nóng và lo âu, ngay tại thời khắc nhìn thấy Phượng Khương Trần đó, Vương Cẩm Lăng vất bỏ đi phong thái tao nhã của ngày thường, bước chân lảo đảo, nhanh chân chạy về phía Phượng Khương Trần, trong lúc Phượng Khương Trần còn chưa kịp phản ứng lại, Vương Cẩm Lăng đã giương tay ôm chặt lấy nàng vào lòng.

“Khương Trần, ngươi không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.

” Trái tim vẫn treo lơ lửng giờ phút này cuối cùng cũng buông xuống được, Vương Cẩm Lăng nhìn có vẻ nho nhã yếu ớt nhưng lực tay cũng không nhỏ, Phượng Khương Trần bị ghìm đến mức không nhúc nhích nổi, hay cánh tay đau nhói, Phượng Khương Trần không hề kêu thành tiếng, cái cảm giác quen thuộc trong vòng tay Vương Cẩm Lăng khiến người ta yên tâm, bình tĩnh lại được, cả người nàng nằm nhoài trên bả vai của hắn: “Cẩm Lăng, nhà ta không còn nữa rồi.


“Không hề khóc lóc, không có oán giận, chỉ là kể lại một sự thật, nhưng lại càng khiến người ta đau lòng hơn.

“Không sao, ngươi còn có ta, nhà không còn chúng ta có thể xây lại, mặc dù không giống với lúc đầu, nhưng cũng là nhà của ngươi, chỉ cần có ngươi ở đây thì Phượng phủ vĩnh viễn tồn tại.

” Vương Cẩm Lăng hiểu rõ Phượng Khương Trần để ý cái gì, nhưng Phượng phủ đã bị thiêu rụi, cũng chẳng thể trở về như xưa được nữa.

Phượng Khương Trần gật đầu, không nói gì.


Vương Cẩm Lăng vỗ nhẹ lưng nàng, nhẹ giọng dỗ nàng, đợi đến khi Phượng Khương Trần ổn định lại được cảm xúc của bản thân, Vương Cẩm Lăng mới nói: “Khương Trần, tất cả rồi sẽ qua thôi, bây giờ ngươi cần nhất là phải nghỉ ngơi cho tốt.

Về Vương gia với ta đi, ở Vương gia không ai dám động tới ngươi đâu.


Nguyên nhân của trận đại hỏa này không cần tra Vương Cẩm Lăng cũng biết rõ là tại sao, có người muốn Phượng Khương Trần chết trong biển lửa này.

Đối với Phượng Khương Trần mà nói, Vương gia là chỗ an toàn nhất.

Phượng Khương Trần đang muốn nói gì đó, lại bị tiếng vó ngựa dồn dập cắt lời, Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một bóng dáng ẩn hiện theo bóng đêm lao tới, tốc độ nhanh tới nỗi khiến người ta hoài nghi mình nhìn lầm.

Nhất kỵ tuyệt trần!


Bình Luận (0)
Comment