Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 877



Hỏi không ra nguyên nhân, Phượng Khương Trần cũng không muốn để cho người khác biết việc này, phân phó với Tôn Tư Hành để hắn thông báo với bên ngoài, hôm qua nàng không bị thương mà chỉ trúng độc mà nay đã giải được độc, cho nên bây giờ đã không sao, cho dù là Vương Cẩm Lăng hỏi cũng nói như vậy.

Vết thương không thể nào chỉ trong một ngày liền khỏi, nhưng trúng độc lại không giống, giải xong thì sẽ không sao, về phần khí sắc, Vương Cẩm Lăng và Trác Đông Minh hẳn là sẽ không suy nghĩ nhiều.

Tôn Tư Hành liên tục gật đầu, mặc dù hắn không quen nói dối, nhưng sư mệnh không thể trái, những việc có lợi cho sư phụ hắn sẽ làm tất cả Thân thể khôi phục như lúc ban đầu, Phượng Khương Trần không thể lại lười biếng, ngày mai sẽ là ngày Vương Cẩm Lăng tiếp nhận vị trí gia chủ Vương gia, cũng là thời gian Vương Cẩm Lăng xuất phát đi về Thanh Thủy trấn, nàng muốn thay Vương Cẩm Lăng chuẩn bị kỹ càng những loại thuốc khi ra ngoài cần dung đến.


Vương Cẩm Lăng dường như là chớp thời gian tới, lúc Phượng Khương Trần phân loại xong tất cả loại thuốc cần đến, Tôn Tư Hành thông báo nói Vương Cẩm Lăng và Trác Đông Minh đến thăm nàng.

Nếu như là Trác Đông Minh, đứa bé kia khẳng định vọt thẳng đến phòng nàng, nhưng Vương Cẩm Lăng sẽ không, Vương Cẩm Lăng là công tử thế gia, cử chỉ có độ lượng, xưa nay sẽ không ở trước mặt người khác làm ra loại việc thất lễ hoặc là có hại với thanh danh của nàng.

Phượng Khương Trần xách cái hòm thuốc trên tay, cùng Tôn Tư Hành tiến đến chính sảnh gặp khách Cái hòm thuốc là đồ vật hiện đại, chỉ lớn cỡ một quyển sách, vậy mà có thể mở ra năm tầng, so với hòm thuốc bình thường càng tiện lợi, mà lại có khóa mật mã, ngoại trừ Vương Cẩm Lăng và nàng ra, không còn có người nào có thể mở được, cho nên nàng cũng không sợ bị mất.

Về phần dung lực để phá hỏng khóa? Đoán chừng đao kiếm những năm này chưa lợi hại như thế, rương thuốc này là dùng vật liệu của hàng không để làm, chính là kiểu đao thương bất nhập.

Về phần muốn hỏi cái hòm thuốc này lấy ở đâu nên trả lời như thế nào? Nàng càng không lo lắng, nàng biết Vương Cẩm Lăng không sẽ hỏi, bởi vì người kia là Vương Cẩm Lăng, Vương Cẩm Lăng là người tuyệt sẽ không hỏi những vấn đề nàng không nguyện ý trả lời.


Như Phượng Khương Trần dự đoán như vậy, Vương Cẩm Lăng chỉ quan tâm thương thế của nàng, thấy nàng không có việc gì thì không hỏi thêm nữa, tôn trọng nàng hết thảy.

Lúc Phượng Khương Trần lấy ra cái hòm thuốc, lúc mở ra Vương Cẩm Lăng mặc dù hiếu kỳ nhưng mà cũng không hỏi nàng cái hòm thuốc này từ đâu tới, càng không có hỏi nàng thuốc trong hòm thuốc là ở đâu ra, chỉ ngồi một chỗ tinh tế nghe Phượng Khương Trần giải thích, tác dụng của những loại thuốc này, còn có cách để mở cái hòm thuốc ra.

Ngược lại là Trác Đông Minh cực hiếu kỳ: “Phượng Khương Trần, rương thuốc này thật sự là độc đáo mà, đến cái hòm thuốc nếu rơi vào trong tay người khác, cũng không có cách nào để mà mở được, đồ vật tinh xảo như vậy chỉ lấy ra chứa thuốc, thật sự là lãng phí nha.

Nhưng mà thứ này nhìn là biết không là đồ vật bình thường rồi, bình thường ngươi tốt nhất đừng có dung, cái đồ chơi này cũng chỉ có ở trên tay Cẩm Lăng, mới không bị thăm dò thôi.


Không phải không có mà là không ai dám thăm dò dồ vạt trrong tay của Vương gia, thất phu vô tội, mang ngọc có tội, đạo lý này Phượng Khương Trần hiểu, rương thuốc này nàng cũng không có định để cho mình dung, vốn dĩ chính là đưa cho Vương Cẩm Lăng dùng.


“Về phần những thuốc này? Khương Thần, Gấm Lăng ra ngoài cũng không phải không có đại phu đi theo, lại nói hắn chỉ ba tháng, về phần mang nhiều thuốc như.

Lại là phong hàn, lại liễm, còn có giảm đau, y tổn thương, giải độc, phòng được hàn, thậm chí đến độc dược cũng có nữa, ngươi đây là mở y quán sao? Kỳ tích nhất vẫn là đồ chơi dược hoàn này còn có thể làm cơm ăn à?”
Trác Đông Minh lấy ra một bình dược hoàn, nửa phần cũng không tin, một hạt thuốc liền có thể để cho người ta một ngày không cần ăn cơm, làm sao có thể chứ, nhưng hắn lại không cho rằng Phượng Khương Trần sẽ lấy chuyện này lừa hắn.

Hắn thừa nhận hắn đây là ghen ghét Cẩm Lăng, Phượng Khương Trần lại thay Cẩm Lăng nghĩ đến quá mức chu đáo, vật gì tốt đều cho Cẩm Lăng dùng.




Bình Luận (0)
Comment