Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 890



“Đúng vậy, quan phủ nói Phượng phủ là quan trạch, khế đất ở trên tay của quan gia, hiện tại quan phủ dựa theo luật thu hồi lại, Khương Trần, trên tay ngươi có khế đất của Phượng phủ sao? Nếu có chúng ta còn có thể đến quan phủ, nếu là không có… thì ngươi không có tư cách xây dựng lại miếng đất kia.


Tô Vân Thanh thật sự rất đau đầu, trong lòng thầm Lam Cửu Khánh, nếu như để hắn giúp Phượng Khương Trần xây dựng lại Phượng phủ, như thế nào liền không đem sự tình đều giải quyết tốt, sắp đến lúc khởi công lại xảy ra chuyện như vậy.

“Khế đất, ta sao có thể có khế đất.


Phượng phủ bị một hồi lửa lớn thiêu rụi, đừng nói ta tới từ đầu có khế đất hay không, cho dù có ta thì bây giờ cũng lấy ra không được, Phượng phủ là tòa nhà năm đó Hoàng Thượng ban cho, quan phủ hẳn là có lập hồ sơ mới đúng.

” Phượng Khương Trần cảm thấy chính mình thật là ngu ngốc, tới cái địa phương này lâu như vậy, vậy mà có thể quên đem khế đất của Phượng phủ bắt tới trong tay.

Ở hiện đại mua nhà ở, cũng nhớ rõ lấy giấy tờ đất nha, khế đất này có thể so với giấy tờ đất hữu dụng hơn nhiều, giấy tờ đất chỉ có quyền sở hữu bảy mươi năm, nhưng khế đất lại có thể sử dụng cả đời nha.

Tô Vân Thanh cười khổ, việc này cũng chẳng trách quan phủ tìm Phượng Khương Trần gây sự: “Nếu nói chuyện kiểu này, như vậy miếng đất kia của Phượng phủ chính là của quan phủ, theo lý tòa nhà được vua ban sau khi cha mẹ ngươi chết liền có thể thu hồi về cho quan phủ, nhưng mà người của quan phủ vẫn luôn không có thu hồi, phỏng chừng là nể mặt ngươi là vị hôn thê của Lăng Vương.


Phượng Khương Trần cứng họng, nói như vậy quan phủ cũng là dựa trên luật lệ mà làm việc, sau đó dựa trên luật lệ tòa nhà kia không có quan hệ gì với nàng.

“Khương Trần, muốn xây dựng lại Phượng phủ không nhất định phải ở vị trí ban đầu mà làm, nếu không chúng ta có thể đến nơi khác thu mua một mảnh đất nữa, hoặc là mua một cái tòa nhà rồi phá vỡ đi để xây dựng lại.

” Tô Vân Thanh đưa ra biện pháp giải quyết, trong mắt hắn, miếng đất kia của Phượng phủ đã không có giá trị.


“Không được, nếu tìm miếng đất khác để xây dựng lại, Phượng phủ vẫn còn là Phượng phủ sao? Ta muốn xây dựng lại ở vị trí ban đầu.

” Phượng phủ bị thiêu rụi vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng nàng, không thể xây dựng lại Phượng phủ một lần nữa ở vị trí ban đầu, càng làm cho nàng cảm thấy thật có lỗi với phụ mẫu của mình.

Còn nói, phải cho cha mẹ kiến mộ chôn di vật, kết quả … Một mồi lửa đem Phượng phủ thiêu sạch sẽ, cái gì cũng không còn.

“Khương Trần, miếng đất kia không phải của ngươi, đó là đất của hoàng thất, cho dù có tiền cũng mua không được.

” Tô Vân Thanh nói tới đây, đột nhiên đánh cái đột, xem sắc mặt của Phượng Khương Trần cũng có chút không thích hợp.

“Tô Vân Thanh? Ngươi làm sao vậy?” Phượng Khương Trần bị Tô Văn Thanh nhìn đến da đầu tê dại, ánh mắt kia càng nhìn càng thấy quái dị.

Tô Vân Thanh một người lanh lợi, rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, lập tức lắc đầu: “Không có việc gì, không có việc gì, Khương Trần nếu ngươi một hai đòi phải xây dựng lại ở vị trí ban đầu, vậy ngươi hãy nghĩ cách lấy được khế đất của Phượng phủ đi.

Muốn gỡ chuông cần tìm người buộc chuông, việc này nếu là do quan phủ dấy lên thì ngươi liền đi tìm quan phủ mà giải quyết.


Ở hoàng thành cái gì cũng không nhiều, chỉ có người có chức có quyền là nhiều nhất, ngươi tìm người giúp ngươi khơi thông một chút quan hệ, đem khế đất của Phượng phủ chộp đến tay.


Trong đầu hiện Tô Vân Thanh lên một suy nghĩ, đó chính là việc xây dựng lại Phượng phủ gặp phiền toái, chắc chắn tám chín phần là có quan hệ cùng với Cửu Hoàng thúc, Hoàng Thượng căn bản sẽ không nhớ rõ mấy việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi như này, những người khác cũng sẽ không bởi vì mấy việc này mà làm khó Phượng Khương Trần, nói cho cùng thì người ngoài cũng không biết Phượng phủ đối với Phượng Khương Trần có ý nghĩa như thế nào.

Tô Vân Thanh rất đồng tình nhìn về phía Phượng Khương Trần, Cửu Hoàng thúc quả nhiên tàn nhẫn, tính kế Phượng Khương Trần, một chút cũng không nương tay.

“Chỉ có thể như vậy, khế đất của Phượng phủ, ta nhất định sẽ lấy được bằng bất cứ giá nào.




Bình Luận (0)
Comment