Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 90

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 90

 

Đối với cổ nhân mà nói, thân thể tóc da đều là do cha mẹ ban cho, không được tổn thương, mà trên người mình, có người vật của người khác, luôn khiến cho người ta không thể bình thản tiếp nhận.

 

Nhưng chuyện này không liên quan gì đến nàng, nàng chỉ là đại phu, nàng chỉ có thể đề nghị, không thể cưỡng ép bệnh nhân.

 

Nhưng nhìn lông mày Vương Cẩm Lăng càng cau chặt, Phượng Khương Trần ngầm thở dài, quyết định thuyết phục lại lần nữa.

 

Là một đại phu, nàng hi vọng Vương Cẩm Lăng có được đôi mắt sáng. Là bạn bè, nàng càng hi vọng hai mắt của Vương Cẩm Lăng có thể nhìn thấy được.

 

Dù sao, một nam nhân hào hoa phong nhã như vậy, thực sự không nên bị bệnh về mắt trói buộc trong căn phòng nhỏ sơ sài này.

 

Nghĩ tới đây, Phượng Khương Trần lại lần nữa mở miệng thuyết phục: “Đại công tử, phương pháp chữa bệnh của ta là như vậy, không phải ta ép ngươi phải lựa chọn mà là mắt ngươi muốn nhìn thấy được thì nhất định phải cấy ghép giác mạc của người khác, đây là cơ hội cũng như biện pháp duy nhất của ngươi, nếu như ngươi không chấp nhận được thì ta có thể khẳng định, mắt của ngươi cả đời này đều không nhìn thấy được.

 

Cẩm Lăng, từ quan điểm của một người bằng hữu, ta cho rằng người hoàn toàn không cần để ý đến chuyện giác mạc, nếu như ta không nói cho ngươi, ngươi cơ bản sẽ không phát hiện được trong mắt ngươi có giác mạc của người khác, gọi là cấy ghép nhưng thật ra mọi chuyện lại vô cùng đơn giản.

 

Như vậy cũng giống như một cô nương bị một vết thương lớn trên mặt, bị hỏng một mảng da lớn. Để giữ được nhan sắc, ta sẽ đề nghị nàng cắt bỏ một phần da từ sau lưng hay cánh tay để khâu lên mặt.

 

Phương pháp này nghe cũng rất kì dị, không thể tưởng tượng nổi, nhưng thật sự tồn tại, cũng đã chứng minh là có thể dùng được” Tuy nhiên chỉ là không phải ai cũng làm được.

 

Có một chuyện Phượng Khương Trần chưa hề nhắc đến.

 

Đó là nếu như không có túi trị liệu thông minh thì cho dù nàng có hiểu những thứ này cũng sẽ không làm được.

 

mình, nếu Vương Cẩm Lăng đồng ý giải phẫu thì nàng cũng còn nhiều thứ phải chuẩn bị cho tốt.

 

Vương Thất nghe xong, liên tục gật đầu, cùng nàng thuyết phục: “Đại ca, Khương Trần nói không sai. Giang hồ đồn đại rằng cốc chủ Huyền Y Cốc cốc chủ có thể làm được công việc thêm hoa cho gỗ này, Phượng Khương Trần nói tới cấy ghép, chắc hẳn chính là loại thêm hoa cho gỗ mà Huyền Y cốc chủ nói đến”

 

Vương Thất lại đem phương pháp thêm hoa cho gỗ kia giải thích cặn kẽ một lần.

 

Phượng Khương Trần vừa nghe vừa gật đầu.

 

Thì ra ở thời đại này Trung y liền đã có thể thực hiện giải phẫu cấy ghép da và bộ phận cơ thể, quả nhiên, Trung y rộng lớn thâm sau, không phải là thứ Tây Y có thể so sánh được.

 

Chỉ tiếc răng ở thời hiện đại, Trung y ngày càng bị mai một.

 

Huyền Y cốc sao, nếu có cơ hội thì ghé thăm một chút, học trộm một hai thủ thuật Trung y.

 

Phượng Khương Trần âm thầm quyết định, đồng thời theo lời Vương Thất, tìm ra một lí do hợp lí cho việc cấy ghép giác mạc của nàng: “Đại công tử, Thất công tử nói không sai, cái Khương Trần gọi là cấy ghép cũng chính là học hỏi từ thêm hoa cho gỗ của cốc chủ Huyền Y Cốc. Đứng trên góc độ bằng hữu, ta có thể gọi ngươi một câu Cẩm Lăng, nhưng đứng trên góc độ của một thầy thuốc thì ta là đại phu, ngươi là Vương gia Đại công tử.

 

Hôm nay, Khương Trần vì lợi ích của bằng hữu mà những chuyện nên nói và không nên nói đều đã nói, Cẩm Lăng, ta thực sự hi vọng ngươi tiếp nhận phương thức chữa bệnh của ta, tuy nhiên quyền quyết định cuối cùng đều năm trong tay người, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi”

Bình Luận (0)
Comment