Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 923



Nữ nhân này làm sao vậy? Cửu hoàng thúc có hơi lo lắng, hiếm khi hắn thấy dáng vẻ này của Phượng Khương Trần, không thể làm gì khác hơn là thử hỏi thăm: “Ngươi đang lo lắng chuyện tỷ thí với Tô gia sao?”
Phượng Khương Trần thờ ơ gật đầu, coi như đó là đúng vậy, nếu không thì không biết phải giải thích tình trạng của nàng lúc này như thế nào nữa.

“Chỉ là một Tô gia thì có gì đáng sợ, ngươi còn có thể thua trong tay Tô Quán sao.

” Hắn không thích dáng vẻ thiếu tự tin như vậy của Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần phải có dáng vẻ kiêu ngạo giẫm đạp tất cả nữ tử trong thiên hạ dưới chân nàng.

“Lỡ như ta thua thì sao?” Phượng Khương Trần nàng không phải thần thánh, là người thì không có khả năng sẽ thắng mãi mãi được, cho dù ở hiện đại nàng được xem là thiên tài y học, vẫn có những người không chữa được, vẫn có bệnh nhân chết trên bàn mổ.


“Ngươi sẽ không thua.

” Cho dù thua thì thế nào, có bổn vương ở đây, những người đó có thể làm gì ngươi.

“Nói như vậy, ta nhất định phải thắng?” Phượng Khương Trần ngẩng đầu nhìn về phía Cửu hoàng thúc, mắt đen trống rỗng vô hồn, lòng Cửu hoàng thúc đau xót, khi hắn nhận ra thì mình đã đi tới bên cạnh Phượng Khương Trần, vừa mở miệng đã muốn hỏi câu kia đầu tiên: “Phượng Khương Trần, ngươi làm sao vậy?”
“Không sao, chỉ là tâm trạng của ta không tốt.

” Có lẽ là do ngữ khí của Cửu hoàng thúc quá dịu dàng, có lẽ hôm nay Phượng Khương Trần quá mềm yếu, nàng muốn tìm một cái gì đó để dựa vào, đúng lúc Cửu hoàng thúc xuất hiện.

Như này còn nói là không sao? Không sao mà lại bày ra dáng vẻ bị tất cả mọi người vứt bỏ sao, Cửu hoàng thúc bất mãn ép Phượng Khương Trần kể lại: “Xảy ra chuyện gì?”
Phượng Khương Trần như vậy, yếu ớt như đứa trẻ, chỉ cần ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng an ủi là được rồi.

Ý nghĩ này hiện lên trong đầu Cửu hoàng thúc, một giây tiếp theo hắn cũng làm như vậy.

Một tay kéo người lại, ôm vào trong lòng, khi Phượng Khương Trần kêu lên ở trong lòng, Cửu hoàng thúc xoay người ngồi vào chỗ ngồi ban đầu của Phượng Khương Trần, mà nàng đang ngồi trong lòng hắn.


“Đừng nhúc nhích.


“A…” Phượng Khương Trần giật nảy mình, nhưng một giây sau đã ngã vào vòng tay ấm áp mà quen thuộc, ngửi thấy mùi hương quen thuộc của trúc trên người Cửu hoàng thúc, Phượng Khương Trần ngừng giãy dụa, giống như mèo con cà cà vào người Cửu hoàng thúc.

Hơi thở quen thuộc khiến cho người ta có cảm giác an toàn.

“Tiểu thư?” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Đồng Dao và Đồng Giác đang chuẩn bị tiến vào, lại bị Phượng Khương Trần cho lui: “Ta không sao, các ngươi lui xuống đi.


“Dạ.

” Đồng Dao và Đồng Giác không ở lại, các nàng biết tâm trạng hôm nay của Phượng Khương Trần không tốt lắm.

Đối với Phượng Khương Trần ôn hòa, Cửu hoàng thúc rất hứng thú, hắn biết nữ nhân này rất để ý hắn, vui mừng nổi dậy trong lòng nhưng vẫn giữ gương mặt như cũ.


Ngửi thấy mùi hương quen thuộc của thuốc trên người Phượng Khương Trần, cằm dưới của Cửu hoàng thúc cọ cọ trên đầu Phượng Khương Trần, bàn tay quấn quanh hông Phượng Khương Trần cũng giữ thật chặt: “Đừng lo lắng, có bổn vương ở đây, ngươi sẽ không sao đâu.


“Ừm.

” Phượng Khương Trần khó khăn lắm mới phối hợp trả lời được một câu, nhích lại gần trong lòng Cửu hoàng thúc, điều chỉnh cho mình một vị trí thoải mái, ngồi yên vùi mình vào lòng hắn: “Cửu hoàng thúc, cho ta dựa vào một chút.

” Chỉ một chút, chỉ đêm nay thôi, đợi đến khi đau thương trong lòng nàng hồi phục, nàng sẽ vẫn là Phượng Khương Trần kiên cường.

Cửu hoàng thúc không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt lưng của Phượng Khương Trần, tư thế như đang vuốt lông.




Bình Luận (0)
Comment