Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 949



“Xin chào Nhị Hoàng tử, nhìn thần sắc của Nhị Hoàng tử, có vẻ hai ngày nay ngài đã tự chăm sóc không tồi.

Nhị Hoàng tử yên tâm, bây giờ không còn vấn đề gì nữa, Nhị Hoàng tử chỉ cần đi ngủ một giấc là ta đã hoàn thành.” Phượng Khương Trần không phải người hay nói đùa, ít ra bộ dạng nàng tỏ ra nghiêm túc kia khiến Tây Lăng Thiên Vũ cảm thấy nàng đang không hề nói giỡn.
Sau khi kiểm tra cho Tây Lăng Thiên Vũ, Phượng Khương Trần bèn gật đầu với Cửu Hoàng thúc xem như chào hỏi: “Cửu Hoàng thúc, Nhị Hoàng tử, ta cần đi kiểm tra căn phòng một chút!”
Trước tiên nàng cần thích ứng với phòng phẫu thuật một chút, để tránh có gì đó khiến nàng không thuận tay.


Nàng cũng nên bình ổn bản thân trước đã, mà Phượng Khương Trần cũng không tin Cửu Hoàng thúc, nàng sợ là Cửu Hoàng thúc sẽ có lừa gạt bên trong.
Cửu Hoàng thúc gật gật đầu, ra hiệu cho Phượng Khương Trần đi vào trong.
Nhà gỗ này được chia ra làm hai gian: Gian ngoài có đặt một chiếc giường di động, cũng chí là giường giải phẫu của Phượng Khương Trần trong phòng…
Phượng Khương Trần lấy một đôi giày sạch sẽ ra khỏi hộp dụng cụ, sau khi thay xong mới đi vào.
Ánh đèn lưu ly, không khí tươi mát sạch sẽ.

Giường giải phẫu, bệ công tác, nước sát trùng, cái gì cần có đều có.

Phượng Khương Trần vô cùng vừa lòng, đoạn nàng cẩn thận bước lên sàn nhà, Phượng Khương Trần gõ vào mặt tường.

Sau khi nàng chắc chắn ở đây không có mấy thứ như cửa ngầm, Phượng Khương Trần mới yên tâm.
“Được rồi, mời Nhị Hoàng tử di giá nằm lên giường.” Phượng Khương Trần đứng bên ngoài phòng.

Sau khi đợi Tây Lăng Thiên Vũ nằm lên trên đó xong, nàng bèn đuổi những người khác đi ra ngoài.

“Phượng Khương Trần, vậy giao Nhị Hoàng tử cho ngươi đấy!” Hai mắt của Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần giao với nhau.

Hồi lâu sau, họ mới thu đôi mắt lại, Cửu Hoàng thúc xoay người đi ra ngoài.
Phượng Khương Trần nhìn không hiểu Cửu Hoàng thúc là đang có ý gì, cũng không rảnh suy nghĩ, bèn lấy ma phí tán ra đặt bên cạnh của Tây Lăng Thiên Vũ.
Ma phí tán là do Tây Lăng Thiên Vũ chuẩn bị, vậy nên hắn cũng không có gì phải lo lắng quá nhiều.

Dù sao có lo lắng cũng không làm được gì, hắn đã gần như giao hết mạng của mình vào trong tay Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần không biết, việc nàng yêu cầu bên trong không được có người ngoài là một quyết định rất khó khăn đối với Tây Lăng Thiên Vũ.
Không ai bảo hộ, bản thân lại uống ma phí tán xong thì nằm trên một tấm gỗ, hắn không có một chút năng lực phòng ngực nào.

Tiếp theo đó, chỉ cần Phượng Khương Trần muốn, nàng có thể lấy tính mạng hắn rất dễ dàng.
Những người như bọn họ chưa từng dễ dàng giao lại mạng mình cho người khác, huốn chi hắn và Phượng Khương Trần không hề quen thân, nhưng mà… hắn không còn lựa chọn nào nữa.


Vì hai chân của hắn, hắn chỉ có thể cược, cược rằng Phượng Khương Trần sẽ không ra tay lấy mạng hắn.
“Phượng Khương Trần, chân của ta giao cho ngươi đấy!” Tây Lăng Thiên Vũ liếc nhìn Phượng Khương Trần một cái đầy sâu xa, uống ma phí tán vào không hề do dự.
Hắn thề, rằng đây tuyệt đối là lần cuối cùng hắn nằm trước mặt một người khác mà hoàn toàn không có phòng bị, giao mạng mình cho một người vốn dĩ không hề quen thân.
“Nhị Hoàng tử yên tâm, Khương Trần là một đại phu!” Phượng Khương Trần biết Tây Lăng Thiên Vũ đang lo lắng điều gì.
Kiếp trước nàng cũng từng phẫu thuật cho một sếp lớn trong quân đội.

Mỗi lần nàng mổ cho người có cấp cao trong quân đội, hầu như xung quanh phòng phẫu thuật đều có cảnh vệ có súng thật đạn thật bảo vệ.
Những nhân viên cảnh vệ kia nhìn như sói ở trong rừng, họ nhìn chằm chằm từng động tác một của bác sĩ.

Chỉ cần có một chút khác thường nào đó, đối phương sẽ một phát bắn chết bác sĩ kia.


Bình Luận (0)
Comment