Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1013

Chương 1013

Trong cung Vị Ương, Triệu Khương Lan ngồi ngơ ngác từ sáng sớm tới tối muộn, không hề nhúc nhích.

Vũ Mạc lo lắng cho tình trạng của Triệu Khương Lan, nhịn không được an ủi: “Hay là người ăn gì đó đi ạ, bữa trưa người không động đũa rồi, bữa tối người nên ăn chút gì đó đi chứ”

Triệu Khương Lan đẩy cửa sổ ra, sau khi màn đêm buông xuống, gió ngoài viện thổi vào trong phòng có chút lạnh lẽo.

Một vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời, xung quanh không một vì sao, cảnh này đúng là có chút trống rỗng và cô đơn.

Triệu Khương Lan phóng tầm nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm chạp nói với hai người đứng sau lưng: “Ta từ nhỏ đã được nuôi lớn trong cung điện này, lúc mới tiến cung không hiểu gì hết, Lý Mặc nói gì ta đều nghe đó. Hắn để ta làm hoàng hậu của hẳn, ta cũng chỉ tròn xoe mắt hi vọng, chờ đợi, ngày nào cũng cố gắng học tập, tiếp thu, để bản thân đến một ngày nào đó có thể đường đường chính chính trở thành hoàng hậu.

Nhưng cuối cùng ta đợi được cái gì đây, đợi được hắn tự tay ban chết cho ta, biến sinh mệnh ban đầu của ta xóa khỏi nhân gian. Mãi tới lúc sắp chết rồi ta mới hiểu ra, khi nhìn những thứ rực rỡ đẹp đẽ, cũng giống với việc nhìn một cái bóng trong nước vậy, chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng sẽ tiêu tan”

Vũ Mạc ngăn lại: “Nương nương, người đừng nói những lời này, nô tỳ nghe sẽ cảm thấy đau lòng lắm”

“Không dễ gì ta mới được sống lại lần nữa, may mản được ông trời thương xót giúp ta tìm được một người thật lòng yêu thương ta. Ta tưởng răng có thể cùng chàng răng long đầu bạc, không còn quan tâm tới bao rắc rối ngoài kia nữa, chỉ cần có thể vui vẻ sống qua những ngày.

của mình là đủ rồi. Nhưng chúng ta cứ liên tiếp gặp phải hết khó khăn này đến khó khăn khác, cứ tưởng rằng vượt qua ải cuối cùng này là sẽ không còn gặp phải đau khổ nữa, nào ngờ răng, đau đớn mới chỉ bắt đầu thôi”

Mặt nàng đỏ hoe, từ từ xoay người lại: “Ai có thể nói cho ta biết, đến khi nào mới kết thúc không. Ta thật sự rất mệt rồi, ta chỉ muốn được cùng người mình thích ở bên nhau đến già thôi mà, ta muốn nhiều quá sao?”

Vũ Mạc và Cẩn Thư tiến lên phía trước ôm lấy nàng: “Nương nương, chuyện sẽ không đi đến bước đường cùng vậy đâu, chưa chắc phía bên Thịnh Khang sẽ giao người ra mà, mà bệ hạ của chúng ta cũng chưa chắc sẽ khai chiến. Người đừng đưa ra kết luận sớm như vậy, lỡ như bệ hạ thay đổi quyết định thì sao”

Triệu Khương Lan thờ ơ nhắm mắt lại: “Ta càng ngày càng không thể hiểu được Lý Mặc nữa rồi. Có lúc nửa đêm nằm mơ, hắn vẫn là thiếu niên đơn thuần nhân hậu trong kí ức của ta, vậy mà vừa mở mắt ra, hắn đã biến thành đế vương lòng dạ sắt đá. Sớm biết như vậy, ta nên giết hắn đi cho xong”

Cẩn Thư bịt chặt miệng nàng lại: “Những lời đại bất kính này, người đừng nói nữa. Ngày mai người sẽ lên đường quay về Thịnh Khang, nô tỳ không biết liệu sau này người có quay lại đây nữa không, nhưng nô tỳ luôn mong người sống được vui vẻ, cho dù cuộc sống này có khổ sở bao nhiêu đi nữa, trên thế gian này vẫn còn rất nhiều người quan tâm đến người”

Vũ Mạc cũng liên tục nói: “Hơn nữa sau khi vong tình cổ của Thần vương điện hạ ngủ đông, theo những gì Cổ Vương nói thì sẽ không xảy ra hiện tượng quên lãng nữa. Cho nên chỉ cần người tìm cách khiến Thần vương điện hạ nhớ ra người thì sẽ có cơ hội thôi.”

Triệu Khương Lan thì thầm: “Nghĩ cách nhớ ra ta sao?”

Nàng nghĩ tới gì đó, nhanh chân bước tới trước bàn trang điểm, tìm kiếm gì đó trong một cái hòm: “Các ngươi còn nhớ hai chiếc nhẫn lúc nhỏ bổn cung đeo vào hôm tiến cung không? Là di vật của cha mẹ ta để lại đấy”

Vũ Mạc võ đập cái bốp: “Nhớ ạ, người đừng vội, nô tỳ giúp người cất đi rồi ạ. Lúc đầu sau khi người được ban chết, tất cả đồ dùng phải chôn cùng, nhưng bệ hạ lại nói trang trí trong cung vị yên không tiện làm vậy, nên nô tỳ thay người cất vào trong kho rồi ạ”

Nói xong, Vũ Mạc lấy ra hai chiếc nhẫn trông có vẻ mộc mạc từ trong kho ra.

Triệu Khương Lan giữ chúng thật chặt trong lòng bàn tay: “Đây là tín vật định tình của cha mẹ ta, là di vật trước khi lâm chung của họ để lại cho ta”

Có lẽ là do được cất giữ cẩn thận, cho nên nhìn rất sạch sẽ, không một hạt bụi nào.

Nàng mím môi: “Bổn cung phải tặng nó cho Thần vương”

Nói xong, nàng đạp vào bóng đêm chạy tới điện Sùng Dương.

Bên ngoài điện Sùng Dương, một quan tài băng đã được chuẩn bị sẵn sàng đặt ngay ngắn trong viện.

Sáng sớm ngày mai, Mộ Dung Bắc Uyên phải nằm ở trong đó, không biết sẽ phải ngủ mất bao nhiêu ngày.

Triệu Khương Lan bước vội vào trong điện, đám cung nhân đứng hầu vội vàng tránh ra.

“Các ngươi ra ngoài hết đi”

Mộ Dung Bắc Uyên vốn đang ngồi thiền trên giường, vừa nhìn thấy Triệu Khương Lan chỉ cảm thấy có chút lạ lại có chút quen.

“Vị cô nương đây. Có phải hôm nay chúng ta từng gặp nhau không”

Đúng là có gặp, nhưng lại nhận nhầm nàng thành phi tần của Lý Mặc.

Triệu Khương Lan không nói lời nào, chỉ tiến lên phía trước, bỗng nhiên kiểng chân lên, hôn lên đôi môi của Mộ Dung Bắc Uyên.

Mộ Dung Bắc Uyên trợn to đôi mắt, theo bản năng muốn đẩy nàng ra

Bình Luận (0)
Comment