Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1344

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1344

“Kim đại nhân, nói đi, Lặc Quận vương đang ở đâu?”

Kim Minh trợn tròn mắt, vẫn còn muốn giả vờ.

“Hạ quan không biết điện hạ đang nói cái gì”

“Thuộc hạ của Lạc Quận vương trước khi chết đã khai ra hết rồi, nghe nói trong phủ trạch của ngươi có nối liền với một cái mật thất, vẫn luôn giấu Lạc Quận vương và thuộc hạ của hắn ta ở trong đó… Kim Minh, gạn của ngươi cũng lớn thật! Câu kết với phản tặc, là chu di cửu tộc sao?”

“Mật thất? Oan uổng quá? Làm gì có cái mật thất nào!”

“Không nói, được. Bổn vương lệnh cho người lục soát phủ của ngươi trên dưới một lần. Người đâu, lục soát thật kỹ Kim phủ cho ta, đặc biệt là phòng ngủ và thư phòng của Kim Minh cho ta. Nhất định phải chú ý các cơ quan ám khí, không được bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào”

Rất nhanh đã có người xoay bình hoa trên giá sách ở thư phòng Kim Minh, phía sau bình phong mở ra một cách cửa.

Mộ Dung Bắc Hải híp mắt lại, lệnh cho người xông vào cửa ngầm, nối thẳng đến một cái sân khác.

Sau khi Lạc Quận vương nhận được tin thì đang hoảng hốt chuẩn bị bỏ chạy.

Lại không ngờ rằng, có người lại đuổi đến đây ngay luôn rồi, bao vây hẳn ta.

Đợi tất cả đều được đưa đến trước mặt Mộ Dung Bắc Hải thì Mộ Dung Bắc Hải vừa nhìn đã thấy Lạc Quận vương đang cúi đầu cố gắng che giấu bản thân mình trong đám người.

Mộ Dung Bắc Hải được người đẩy đến trước mặt Lạc Quận vương, ánh mắt trầm trọng.

“Vương thúc, lâu rồi không gặp”

Lạc Quận vương thấy Mộ Dung Bắc Hải nhận ra mình thì hừ lạnh một tiếng, trong mắt mang sự ngoan tuyệt rất rõ ràng.

“Sơn vương điện hạ, thật không ngờ là mạng của ngươi cũng cứng thật! Đến cả vũ khí bí mật của ta cũng không khiến ngươi bị nổ chết”

“Đúng vậy, chỉ có thể nói Vương thúc quá thiếu kiên nhẫn rồi, ta chẳng qua chỉ là hạ lệnh nói điều tra khoản ngân phiếu đang thông hành kia, người đã gấp rút muốn hạ thủ với ta. Nếu như người chậm thêm một chút thời gian nữa thì có lẽ ta sẽ bỏ hết nghi ngờ với người”

Lạc Quận vương sao có thế không nghĩ đến việc đợi sau khi Mộ Dung Bắc Hải rời đi rồi tính kế chứ, nhưng thời không đợi người.

Trước mắt chính là thời gian quan trọng để chiêu binh mãi mã, không có bạc thì cài gì cũng không làm được!

Hẳn ta đâu ngờ được, vận may của Mộ Dung Bắc Hải lại tốt đến như thế, rõ ràng đã sắp xếp ổn thoả đầy đủ mọi thứ vậy mà vẫn không làm tổn thương đến hắn chút nào.

“Người thân làm Vương gia, coi thường thánh ân, vậy mà có mưu đồ làm phản, muốn đảo lộn trời đất. Lạc Quận vương, người biết tội chưa?”

“Biết tội? Thắng làm vua thua làm giặc, dù sao đi nữa bổn vương cũng thua rồi, còn có thể nói cái gì chứ? Hôm nay cho dù ta nhận tội thì các ngươi có thể không giết ta sao? Cần gì phải nói những lời dư thừa như thế”

“Trong tay người vốn cầm quân Tây Bắc, quyền thế ngập trời, hà cớ gì phải đi trên con đường không thể quay đầu này chứ?”

chuyện này cho Chiêu Vũ đế, để trong kinh làm tốt chuẩn bị.

Thấy đã sắp xếp người canh giữ canh giữ Lạc Quận Vương cẩn thận rồi, Mộ Dung Bắc Hải mới thở nhẹ ra một hơi.

Hắn lại cảm tạ hai Phương vệ một lân nữa.

Bình Luận (0)
Comment