Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1436

Chương 1436

Nếu là lúc trước, Hứa Mạn Nhi nhất định sẽ nũng nịu nhìn hắn làm nũng. Hắn thật sự vô cùng hy vọng, nàng ấy sẽ giống như lúc bình thường, rúc vào trong ngực mình nói: “Công tử, ta đau quá, cần công tử ôm một cái mới có thể tốt lên được.”

Đây là tiểu cô nương mà hắn hận không thể sủng lên tận trời, sao lại bị người khác tra tấn đến mức này cơ chứ.

Đáy mắt hắn đong đầy nước mắt, đáng tiếc lúc này Hứa Mạn Nhi lại không nghe được chút gì

Mộ Dung Bắc Hải cũng không cưỡng cầu nữa, Triệu Khương Lan nói nàng ấy không có nguy hiểm đến tính mạng, đã vạn hạnh trong bất hạnh rồi.

Hắn cứ như vậy ôm Hứa Mạn Nhi ngủ, đến ngủ cũng thấy không chân thực.

Ngay cả ánh nến bên trong tầm điện cũng không dám tắt, sợ Hứa Mạn Nhi xảy ra chuyện.

Cuối cùng đến nửa đêm, Hứa Mạn Nhi cuối cùng cũng khẽ mở miệng.

Có lẽ nàng ấy rất đau, tuy rằng đã uống giải dược, nhưng mà chỗ lúc trước bị ép vẫn rất đau đớn.

Cho nên Hứa Mạn Nhi không nhịn được mà rên lên.

Ngay lúc nàng ấy có động tĩnh thì Mộ Dung Bắc Hải đã tỉnh lại rồi, hắn cầm tay nàng ấy: “Sao vậy, chỗ nào đau, ta giúp nàng xoa nhé?”

Hứa Mạn Nhi cố gắng mở to mắt, lúc nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải, nàng ấy mơ màng chớp mắt một cái.

Rồi sau đó mới tươi cười: “Điện hạ, chàng thật sự không sao nữa rồi? Không phải là ta đang nằm mơ chứ.” Trên mũi Mộ Dung Bắc Hải đột nhiên như đau xót, hốc mắt cũng đỏ ửng. Hắn phải hình dung nữ nhân này như thế nào đây.

Rõ ràng hiện tại nàng ấy còn yếu ớt hơn bất cứ ai, còn phải trải qua tra tấn phi nhân tính như thế nữa. Nhưng một khi có ý thức, nàng ấy luôn hỏi về sự an nguy của hắn.

Mộ Dung Bắc Hải nghẹn ngào, dùng sức ôm nàng ấy, hỗn lên trán nàng ấy. “Thật xin lỗi.”

Hứa Mạn Nhi dán trong ngực hắn: “Chàng không cần tự trách, ta đã không sao nữa rồi mà.”

“Nhưng mà ta biết, muội phải chịu khổ rồi. Ta vẫn muốn sẽ bảo vệ nàng, ai nghĩ lúc bản thân ngã xuống, lại không có cách nào bảo vệ được nàng. Chỉ có thể để nàng bị người khác mang đi, phải chịu sự đối đãi bất công, trong lòng ta thật sự rất khó chịu.”

“Nhưng hơn tất cả những chuyện này, chuyện ta quan tâm hơn là chuyện chàng trúng độc, ta mới phải nói xin lỗi. Nếu ta không đoán sai, người hạ độc huynh là Tử Trúc, một trong những nha hoàn ở nhà của ta, ta thật sự không ngờ, nàng ta lại có thể làm ra chuyện như thế. Nàng ta được cữu mẫu sắp xếp ở bên người ta, ban đầu ta và nàng ta cũng không thân thuộc lắm, nhưng ta lại nghĩ, nếu nàng ta đã theo ta, ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với nàng ta sẽ không lạnh nhạt nàng ta. Ai có thể dự đoán được lại đổi lấy kết cục như thế này”

Mộ Dung Bắc Hải nhíu mày: “Ý của nàng là, chuyện này rất có thể là do cữu mẫu của muội bày kế để nàng ta làm?”

Hứa Mạn Nhi gật đầu xong lại lắc đầu. “Nói thật thì ta cũng không biết. Nhưng nếu Tử Trúc không phải là người của cữu mẫu, thì sẽ là người của ai? Nhưng cũng rất kỳ quái, lấy hiểu biết của ta với cữu mẫu, bà ấy tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như thế. Một khi bị phát hiện, đối với bà ấy mà nói là trăm hại không chút lợi nào, thậm chí còn có thể dẫn tới họa sát thân, bà ấy là người khôn khéo như thế, sao lại ngu xuẩn như thế được!”

Mộ Dung Bắc Hải có chút đăm chiêu: “Nói không chừng là có người lợi dụng thân phận cữu mẫu của nàng, âm thầm động tay động chân. Tóm lại chuyện này ta sẽ điều tra rõ sau, nàng không cần phải lo lắng nữa. Nàng cũng đừng áy náy, ta biết chuyện này không có quan hệ gì với nàng, nàng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện khiến ta bị tổn thương, vậy là đủ rồi.”

Bình Luận (0)
Comment