Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 348

Nhưng Chiều Vũ để đối với nhi tử này nhiều thêm vài phần thương yêu cùng không nỡ.

Trong ngự thư phòng, tấu chương liên quan đến chuyện vạch tội Liên Khuê Nghiêm cách đây vài ngày ở ngoài đường phố đêm Sơn vương bị thương còn hắn giữ lại chưa duyệt.

Không phải Chiêu Vũ để không muốn đứng ra bênh vực nhi tử mình, mà vì chuyện này có liên quan đến việc nhà, nên hắn không thể không ẩn nhẫn.

Vấn đề của Thiết Ngô quân trước đây quá nghiêm trọng, hắn liền trực tiếp giáng hạ Liên Tư Thành xuống thành dân thường.

Trữ quốc công tuy rằng không vào cung cầu kiến, nhưng về sau ở trên triều cũng tạo áp lực cho hắn.

Trong Lục bộ đều có môn sinh của gia tộc, liên quan rất rộng.

Bất kỳ ai không làm tròn trách nhiệm, đều ảnh hưởng đến toàn bộ hoạt động của triều đình.

Đối với vấn đề của Liên Khuê Nghiêm, nhà họ Liên rất có khả năng nói là hắn lỡ tay gây ra, chắc chắn là không cố ý, cũng không cần quá mức so đo.

Đó là lý do tại sao gần đây Chiêu Vũ để rất ngại khi truyền nhi tử mình vào cung, thậm chí còn ngại khi cử người đến chào hỏi.

Chỉ có thể cố ý giả vờ như không biết.

Bằng không thấy Mộ Dung Bắc Hải, vẫn cảm thấy có lỗi với hắn.

Hiện tại hắn đã trở lại Vương phủ, Chiêu Vũ đế đang chuẩn bị nhân cơ hội ban thưởng gì đó, có thể coi đó là một cái cớ.

Ai biết vừa mới chuẩn bị nghĩ thánh chỉ, liền nghe có người vội vàng tới báo.

"Hoàng Thượng, Thượng thư Công bộ Vương đại nhân xin cầu kiến, nói rằng có chuyện quan trọng cần báo cáo với ngài!"

"Tuyên vào" Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.

Sau cái chết của Thượng thư Công bộ Tào Diệp Vinh, Công bộ do Vương Dương lãnh đạo.

Tuy tuổi chưa cao nhưng ông hành xử rất điềm đạm và được Chiêu Vũ đế tín nhiệm.

Nghe thấy Vương Dương phi có chuyện quan trọng cầu kiến, còn vội vã như vậy, Chiêu Vũ để luôn cảm thấy có chuyện chẳng lành xảy ra. "

Đúng như dự đoán, Vương Dương vừa đến nơi đã quỳ xuống nhận tội.

"Hoàng thượng, thần có tội! Thần trước đây đã phái Ngu bộ Lang trung Liên Khuê Nghiêm phụ trách tu sửa biệt viện ở ngoại thành, vốn tưởng rằng hắn có thể đảm nhiệm. Ai ngờ vừa rồi ở ngoại thành truyền đến tin tức, vườn hoa của biệt viện xảy ra hỏa hoạn, đám cháy rất lớn. Mặc dù không có ai thiệt mạng, nhưng nhiều bức tranh và thư pháp quý giá trong đó đã bị phá hủy. "

Ngu bộ không phải là một trong Lục bộ, chỉ có thể nói là thuộc thẩm quyền của Công bộ, là cục thứ ba của Công bộ.

Vì vậy, Liên Khuê Nghiêm bây giờ là thuộc hạ của Vương Dương, nếu Liên Khuê Nghiêm gây ra chuyện như vậy, Vương Dương tự nhiên muốn nhận tội.

Chiêu Vũ đế sắc mặt lạnh lùng: "Được rồi, bên trong vườn hoa của biệt viện sao có thể bốc cháy!".

Vương Dương không còn cách nào khác đành phải nói: "Bây giờ là mùa đông, trời hanh vật khô. Liên Khuê Nghiêm không biết vì lý do là gì, một hai phải tu sửa xong nội điện trước năm mới. Cho nên mọi người ngày đêm không ngừng đẩy nhanh tiến độ, tất yếu sẽ dùng vào ban đêm, ban đêm vội vàng không thể tránh khỏi dùng nến, người bên dưới nhất thời không để ý liền để lửa thiêu, cuối cùng khi dập tắt lửa thì tổn thất rất lớn."

Rất nhiều bảo vật ở biệt viện là bảo vật được lưu truyền từ thời lập quốc hay thậm chí là của các triều đại trước đó, quý giá không nói, còn rất hiếm thấy khó mà có được.

Nó thậm chí còn bao gồm cả bức bích họa du long mà Cao Tổ mời quốc sư làm khi mới khai quốc.

Trận hỏa hoạn này, thực sự đã đem những thứ đó phá hủy không ít.

Chiêu Vũ đế tức giận đến mức đập bàn lần nữa: "Ngày thường, hắn chẳng qua là lấy không bổng lộc chức quan nhàn tản. Trong kinh thành nơi nào có người giống như hắn làm công việc vặt nhàn hạ, trẫm quan tâm hơn đến nước này, Liên Khuê Nghiêm lại có thể hoang đường đến như vậy! Khó có khi để hắn làm việc, lại không phải việc gì khó, sao lại làm ra cái bộ dạng này. Người đâu, lôi hắn tới đây cho trẫm! "

Lúc này, Liên Khuê Nghiêm đang khóc lóc không biết trời đất ở biệt viện, hắn vốn dĩ không đem chuyện vặt này ở trong lòng.

Ngày thường tính là tới trông nom, nhưng cũng chỉ là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới.

(Ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới: làm việc lười biếng ko kiên trì)

Ai có thể ngờ rằng sau khi hết nước thì tổn thất nhiều báu vật như vậy.
Bình Luận (0)
Comment