*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong thư phòng bên trong Vũ vương phủ, Mộ Dung Bắc Hiền nhìn nhóm thuộc hạ phụ tá của mình với vẻ mặt chăm chú, chờ đợi câu trả lời của họ.
Hôm nay lúc lâm triều, rất nhiều người trong triều nhìn ra sức khoẻ của Chiêu Vũ đế không được tốt.
Trước đây hắn cảm thấy không vội, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng đó, hẳn không khỏi có chút lo lắng.
Chiêu Vũ đế không ph: một hoàng đế hồ đồ, nếu phát hiện sức khỏe của bản thân không tốt, nhất định sẽ nghĩ đến chuyện lập thái tử.
Nghe tai mắt trong cung nói sau khi hạ triều, Mộ Dung Bắc Uyên đi theo Chiêu Vũ đế và truyền thái y đến, sau đó còn đưa Triệu Khương Lan từ Thần vương phủ vào cung.
Mọi chuyện rõ ràng như vậy, Mộ Dung Bắc Hiền làm sao có thể không đề phòng được!
“Mọi người, tình hình bây giờ của bản vương không mấy lạc quan.”
“Đầu tiên là phu phụ Lê Vương đại hoàng huynh ở Giang Nam, năm giữ hải quân phía đông nam. Tiếp theo là tứ đệ Thần vương được phụ hoàng sủng ái, bây giờ đang tiếp quản Kinh Triệu Phủ, ngay cả sứ thần đến Kinh Thành cũng do hắn tiếp đón, phụ hoàng lại còn hay gọi hẳn vào thư phòng để nghị sự, nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này, e rằng khả năng lớn lão tứ trở thành thái tử!”
Một quan chức nói: “Vương gia không cân phải quá lo lắng. Tình hình tong triều thay đổi nhanh chóng, lúc trước con đường làm quan của ngũ điện hạ rộng mở, nhưng sau khi Trữ quốc công từ quan, có thể nói là bức tường bị mọi người xô đấy, ngũ điện hạ muốn được hoàng thượng coi trọng còn khó hơn so với lên trời. Đại hoàng tử tuy nắm giữ binh quyền, nhưng ở trong quân đội không lâu, uy danh và khả năng dẫn quân không đủ gây sợ hãi, dù sao thì Liên Tư Thành đã nắm giữ thuỷ quân đông nam trong mấy năm nay, Liên Tư Thành cũng là một vị tướng biết thu phục lòng người, chỉ sợ đại hoàng tử muốn hơn một trăm nghìn binh mã nghe theo mình, thì sẽ cần rất nhiều công sức. Bên cạnh đó, nếu hoàng thượng muốn lập Lê vương làm thái tử, thì trước khi thái tử gặp chuyện không may, vấn đề này nên có trong buổi nghị sự. Dù Lê vương là con trai trưởng, nhưng lúc nào năng lực cũng thường thường, hoàng thượng cũng ít khi tán thưởng, theo thuộc hạ thấy, Lê vương không có khả năng lắm”
Hắn ta phân tích rất có lý, Mộ Dung Bắc Hiền không khỏi gật đầu: “Lời của tiên sinh nói rất đúng, nhưng còn Thần vương..”
“Theo như tình hình bây giờ, đúng là Thần vương điện hạ có khả năng được chọn là cao nhất. Thứ nhất là Thần vương rất được lòng thánh thượng, thứ hai là thân thế của hẳn xuất chúng. Kỳ mẫu Kỳ phi nương nương là một trong tứ phi, ông ngoại của hắn là một vị vương khác họ tiếng tăm lừng lẫy, vậy mà có thể giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, không ham mê quyền thế, Chiêu Vũ đế đánh giá rất cao quyền lực mẫu tộc của Thần vương.”
Vẻ mặt Mộ Dung Bắc Hiền nặng trĩu Phụ tá tiếp tục nói: “Nhưng điện hạ đừng quên rằng, Thần vương không có binh quyền trong tay! Cho dù hắn được coi trọng như thế nào, thì cũng chỉ là sắc lệnh ban lập thái tử, chỉ cần trong tay ngài có quân đội, thì lúc đó ó thể truy tố Thần vương về một tội danh không thoả đáng, sau đó nói thái tử không đủ tài đức, tự mình có thể thay thế”
Ngay từ những ngày đầu vị phụ tá này đã là phái chủ chiến.
Hắn ta biết rõ với điều kiện của Mộ Dung Bắc Hiền, rất khó để trở thành thái tử một cách hợp lý.
Hắn làm sao có thể trông cậy vào nhà họ Lương được nữa.
Còn về phần binh mã mà phụ tá nói, Mộ Dung Bắc Hiền cười khẩy, đúng là trong tay hẳn có.
Nói thì đúng là duyên số.
Ông ngoại của Mộ Dung Bắc Uyên – Tôn Quyết, từng là Tây Bắc Vương tiếng tăm lừng lẫy.