Thần Y Xuất Chúng

Chương 176

“Ha ha, đối với anh mà nói, sự an nguy của em và con còn quan trọng hơn cả tính mạng của anh ấy chứ!”, gương mặt Tưởng Kiệt tràn đầy kiên nghị, trong giọng nói lại đầy vẻ bất lực: “Vừa rồi anh cũng đã nghe thấy hết những gì bác sĩ nói, Tịnh Tịnh, anh đã bị tàn phế rồi”.  

“Không, anh Kiệt, hai chân của anh nhất định sẽ khỏi lại thôi”, Hứa Tịnh lớn tiếng nói, có lẽ vì động tác quá mạnh nên động vào vết thương trên mặt, khiến giọng nói của cô ấy nghe có thêm phần đau đớn: “Em và con đều cần anh! Anh Kiệt, anh phải phấn chấn lên đấy!”  

“Yên tâm đi, kể cả bị tàn tật, anh cũng có thể nuôi được em và con, để em và con được sống cuộc sống thật tốt!”, khuôn mặt của Tưởng Kiệt lộ ra một vẻ phấn chấn và kiên nghị, khiến Hoàng Hách không khỏi kính phục.  

Anh đột nhiên cười ha ha lên: “Yên tâm đi, có em ở đây, hai chân của anh rể cho dù có bị gãy rời thì em cũng nối lại cho anh! Chị Tịnh Tịnh, chị cũng đừng lo lắng, em đảm bảo thời gian sau anh rể sẽ có thể chạy nhảy tung tăng bên cạnh chị”.  

“Hoàng Hách, em đừng an ủi chị nữa”, Hứa Tịnh lắc đầu nói: “Bác sĩ Trần chẳng phải đã nói rồi sao, chân của anh Kiệt không chữa được nữa”.  

Ngập ngừng một lúc, Hứa Tịnh lại nói: “Không sao, cho dù sau này cuộc sống có khó khăn chút, chỉ cần cả nhà chúng ta được ở bên nhau, thì tốt hơn bất cứ điều gì khác!”.  

Nghe thấy lời nói của Hứa Tịnh, Hoàng Hách biết cô ấy đã bước ra khỏi nỗi tuyệt vọng trước đó, dù sao vì đứa bé trong bụng nên vẫn phải sống tiếp.  

Lúc này anh cũng không nói thẳng ra, chỉ nói với với vẻ bí mật: “Anh chị cứ chờ đi nhé”.  

“Hứa Tịnh, rốt cuộc là ai đã làm cho hai người ra nông nỗi này?”, lúc này Lộ Phong lại nhíu mày hỏi.  

“Chúng tôi không hề quen biết bọn họ”.  

“Lúc đó mới hơn 5 giờ sáng, anh Kiệt đang định đến chợ bán hàng, đột nhiên bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa dồn dập. Anh Kiệt mở cửa xem có chuyện gì, nhưng vừa mở cửa ra, đám người đó liền xông vào đánh cho tôi và anh Kiệt một trận. Vì muốn bảo vệ tôi và đứa bé trong bụng, anh Kiệt sống chết che chắn cho tôi, đám người đó tức quá, liền đánh gãy hai chân anh Kiệt. Sau khi anh Kiệt ngất đi, bọn họ còn không chịu tha cho tôi, dùng dao rạch mặt tôi!”, Hứa Tịnh bình tĩnh kể, tuy giọng nói rất bình thản, nhưng Hoàng Hách vẫn có thể cảm nhận được vẻ đau đớn của hai vợ chồng họ lúc đó.   

“Dạo này hai người có đắc tội với ai không?”, Hoàng Hách đột nhiên hỏi.  

“Không! Chị và anh Kiệt luôn là người muốn yên phận, sao có thể đi gây chuyện với người khác chứ?”, Hứa Tịnh phủ nhận luôn. Đột nhiên, trong mắt cô sáng lên, rồi nói: “Nếu nói là đắc tội người khác, thì đúng là có một người, em còn nhớ người đã đánh cược với em khi em mua xe không?”.  

“Từ Đức Thắng, lẽ nào là ông ta?”, Hoàng Hách hơi nhíu mày. Nếu thật sự là Từ Đức Thắng, vậy vợ chồng Hứa Tịnh thực sự đã vì anh mà chịu liên lụy. Người đắc tội với Từ Đức Thắng là bản thân Hoàng Hách mà.  

“Hoàng Hách, cậu ra đây với tôi một lúc!”, đúng lúc này, Lộ Phong đột nhiên nháy mắt với Hoàng Hách.  

Hoàng Hách gật đầu luôn, sau đó cùng Lộ Phong đi đến một góc của hành lang khá xa.  

“Có chuyện gì vậy?”, Hoàng Hách nhìn Lộ Phong hỏi.  

Lộ Phong trầm ngâm một lúc, cuối cùng lên tiếng: “Hình như tôi đã biết bọn đánh người này là ai rồi”.  

“Là ai?”, ánh mắt Hoàng Hách sắc lẹm.  

“Nếu tôi không đoán nhầm, bọn đánh người chính là người của Độc Hạt Bang”, giọng nói của Lộ Phong hơi trầm xuống, như thể cái tên Độc Hạt Bang này có sức mạnh khủng khiếp vậy.  

“Độc Hạt Bang”, Hoàng Hách nhíu mày.  

Lộ Phong giải thích: “Hoàng Hách, Độc Hạt Bang chính là một bang phái mới nổi ở Hải Thành, theo một tin đáng tin cậy cho biết, Độc Hạt Bang chịu sự quản lý của Tập đoàn Sơn Hạ, có thế lực là tổ chức tội phạm Yakuza lớn nhất đất nước Mặt Trời Mọc đứng sau, vô cùng khó dây. Cho dù anh trai tôi muốn động vào bang hội này, đều không dám tùy tiện ra tay”.  

Hoàng Hách nhíu mày càng chặt hơn, đến bí thư tỉnh ủy, một lãnh đạo đứng đầu Hải Thành cũng không dám manh động, đủ thấy được thế lực của Độc Hạt Bang lớn mạnh đến mức nào. Tập đoàn Sơn Hạ, tổ chức Yakuza, cái tên nào cũng đều khiến người ta mới nghe đến đã sợ mất mật.  

“Có lẽ, thực sự là lỗi của mình rồi!”, trong mắt Hoàng Hách đột nhiên lộ ra vẻ áy náy. Anh càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có liên quan đến anh. Với kiểu người hiền lành như Hứa Tịnh và Tưởng Kiệt, không thể có chuyện gây sự với người khác, chứ đừng nói đến đắc tội đến mức này nữa.  

Khả năng duy nhất chính là cái tên Từ Đức Thắng kia. Mấy hôm trước, khi Hoàng Hách mua xe có mâu thuẫn với Từ Đức Thắng, lại thêm vào chuyện hôm qua, Hoàng Hách còn dùng xe cứu thương đâm vào con Mercedes của Từ Đức Thắng, coi như đã hoàn toàn khiến cho con người này căm phẫn. Một người như Từ Đức Thắng, thực sự hoàn toàn có thể sẽ đánh người để trả thù. Hơn nữa, Từ Đức Thắng từng ra oai nói ông ta là người của Tập đoàn Sơn Hạ, ông ta điều động được người của Độc Hạt Bang cũng chẳng có gì lạ.  

“Hoàng Hách, đối phương nếu đã là Độc Hạt Bang, tôi vẫn hi vọng cậu đừng bồng bột”, Lộ Phong thấy sự sắc lạnh trong mắt Hoàng Hách mỗi lúc một rõ hơn, bất giác khuyên nhủ: “Nghe nói trong Độc Hạt Bang có toàn cao thủ võ lâm”.  

“Vậy sao?”, trong mắt Hoàng Hách lộ ra vẻ u ám.  

Hoàng Hách không hề sợ cao thủ võ lâm, chỉ cần anh tung Dung Huyết Tán ra, cho dù là cao thủ võ lâm, chỉ cần chưa đạt được cảnh giới tông sư, đều chỉ có con đường chết. Nhưng dù sao Dung Huyết Tán quá đỗi nguy hiểm, khi chưa đến mức bất đắc dĩ, Hoàng Hách cũng không muốn dùng.  

“Nhưng hi vọng chúng mày cho tao một câu trả lời thích đáng!”, Hoàng Hách lạnh lùng tự lẩm bẩm một câu, sau đó nhìn Lộ Phong một cái, không nói gì nữa, quay người trở về phòng bệnh.  

Nhìn bóng dáng phía sau của Hoàng Hách, Lộ Phong đột nhiên cảm thấy một luồng chấn động. Vừa rồi bị Hoàng Hách nhìn một cái, tuy Lộ Phong từng chứng kiến nhiều cảnh tượng lớn, nhưng vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía.   

“Không được, chuyện này mình phải báo cho anh trai mới được”, nghĩ một lúc, sắc mặt Lộ Phong trầm xuống, rồi gọi điện cho anh trai Lộ Phi.
Bình Luận (0)
Comment