Thăng Chức Toàn Diện

Chương 45

“Không hiểu cũng không sao! Căn bản là muốn cảm nhận năng lực suy tính như biển sâu của đại thần Ngọc Bình kìa!”

Vào lúc Viên Thiển không biết, anh đã gom được một nhóm fan tử trung.

Bắt đầu thi đấu, đề thứ nhất chính là vật lý thiên thể và quang học.

Nguyên lý chồng chất, may mà vật lý là điểm mạnh của Viên Thiển, anh và Thâm Nhập Thiển Xuất gần như vào đề tiếp theo cùng lúc.

Ngay sau đó là đề nguyên lý chồng chất từ trường hàm số, độ khó đột nhiên gia tăng.

Vô số thí sinh vây xem cảm thán bọn họ ngay cả đề cũng nhìn không hiểu.

Tinh thần của Viên Thiển căng thẳng, tất cả âm thanh đều bị anh chặn lại bên ngoài.

Vừa nghĩ tới mình và Thâm Nhập Thiển Xuất đang nghĩ về cùng một thứ, Viên Thiển có cảm giác ăn ý lạ lùng.

Đủ loại đề phức tạp đến hack não lũ lượt kéo tới.

Đúng lúc đụng phải hóa học Viên Thiển không am hiểu, Thâm Nhập Thiển Xuất vào đề tiếp theo sớm hơn Viên Thiển mười mấy giây.

“Ôi trời… Đây đúng là thần tiên đại chiến…”

“Mặc dù chả hiểu gì ráo, nhưng không cản trở tui căng thẳng…”

“Thâm Nhập Thiển Xuất lợi hại vãi, đi đường tắt, còn xong sớm hơn Ngọc Bình!”

“Ý, cậu hiểu Thâm Nhập Thiển Xuất đi đường tắt hả?”

“Không hiểu, tui cảm giác được!”

Hai người khó phân trên dưới, Viên Thiển chưa bao giờ tập trung như thế, thi đại học cũng chưa từng khiến anh vội vã như vậy.

Điều này đối với Viên Thiển mà nói, mới thật sự là đối thoại.

——Nghiêm cẩn, quả quyết, tỉnh táo, am hiểu lọc thông tin quan trọng từ sự việc phức tạp, đây chính là Thâm Nhập Thiển Xuất!

Không hề nghi ngờ, nếu Viên Thiển thật sự quyết định khiêu chiến Thiên Khuyết, “Thâm Nhập Thiển Xuất” chính là cộng sự mạnh nhất.

Rốt cuộc cũng tới đề cuối cùng, đụng phải loại Viên Thiển không am hiểu nhất ——kết hợp kinh điển giữa hóa học và vật lý.

Viên Thiển vất vả lắm mới làm rõ mạch suy nghĩ, bình minh đang ở phía trước, hệ thống thi đấu nhắc nhở anh ——Thâm Nhập Thiển Xuất đã hoàn thành cuộc đua.

Suy nghĩ của Viên Thiển xoay chuyển, lại không hề cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, trái lại… anh càng muốn gặp Thâm Nhập Thiển Xuất!

“Ôi trời! Thâm Nhập Thiển Xuất thắng Ngọc Bình rồi!”

“Nhưng mà đại thần Ngọc Bình cũng hoàn thành cuộc thi, chỉ chậm một xíu thôi!”

“Hai người này đỉnh vãi! Bọn họ phải tổ đội thi tháng mới đúng!”

“Nhưng Ngọc Bình học Thiên Khuyết III, Thâm Nhập Thiển Xuất thì ở đâu?”

Viên Thiển thở ra một hơi, gửi tin nhắn cho đối phương: Tôi thua.

Anh rất tò mò, Thâm Nhập Thiển Xuất sẽ đưa ra cho anh yêu cầu như thế nào.

Viên Thiển lại nghe thấy tiếng tim mình đập, còn hồi hộp hơn lúc xem công bố kết quả thi đại học.

Đã lâu rồi chưa ai có thể mang đến cho anh sức ảnh hưởng như vậy.

Rất nhanh, tin nhắn của Thâm Nhập Thiển Xuất gửi tới, yết hầu Viên Thiển ực một cái, mở tin nhắn kia ra, sau đó anh ngẩn người.

Thâm Nhập Thiển Xuất: Nửa tiếng sau, gặp ở phòng thí nghiệm hóa số mười.

Trời, Thâm Nhập Thiển Xuất muốn gặp mặt anh!

Chẳng lẽ đây chính là “gặp mặt offline” trong truyền thuyết?

Khoan khoan… Cái này sao mà tính là gặp mặt offline được, chẳng phải vẫn ở trong game à…

Viên Thiển lập tức trả lời: Phòng thí nghiệm hóa ở đâu?

Thâm Nhập Thiển Xuất: Thiên Khuyết III.

Viên Thiển xây xẩm.

Chẳng nhẽ…hắn cũng là học sinh Thiên Khuyết III?

Toàn bộ Thiên Khuyết III, người đạt đến trình độ này mà Viên Thiển có thể nghĩ ra, chỉ còn lại Dạ Hàn.

Thế nhưng… trước đó Thâm Nhập Thiển Xuất thi đấu, Dạ Hàn rõ ràng ở cùng với Lâm Tử mà.

Viên Thiển nhìn thời gian, nửa tiếng sau gặp mặt… mau mau chạy về thôi!

Khi anh đi vào phòng thí nghiệm, nhìn từng ký hiệu lần lượt tạt qua người. Lúc anh tới tận cùng bên trong, rốt cuộc mới tìm được phòng thí nghiệm hóa số mười.

Mà phòng thí nghiệm này… chẳng phải là nơi lần đầu tiên anh dùng bình chữa cháy đập Lương Ngạo Thiên ư?

Viên Thiển mở cửa, trong phòng thí nghiệm không có bất cứ tiếng động nào, có vẻ Thâm Nhập Thiển Xuất vẫn chưa tới.

Kéo cổ áo, Viên Thiển thở ra một hơi, sau đó cúi đầu cười.

Nhìn cái vẻ căng thẳng này của anh, giống như lần đầu gặp nữ sinh một mình vậy.

Ngu chết mất.

Lúc này, cửa phòng thí nghiệm lại mở ra lần nữa, có tiếng bước chân quen thuộc vang lên.

Tim Viên Thiển siết chặt, Thâm Nhập Thiển Xuất tới rồi ư?

Vừa quay đầu lại, anh nhìn thấy Cảnh Thanh.

Hai tay cậu đút trong túi áo đồng phục, nhìn Viên Thiển, trên môi mang theo nụ cười nhạt.

“A…A Thanh? Sao cậu lại tới đây? Không phải bảo cậu tự học…”

Trong nháy mắt đó, Viên Thiển bỗng ý thức được điều gì.

Cảnh Thanh đi tới trước mặt Viên Thiển, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh, cúi đầu lại gần anh.

“Anh, em chính là ‘Thâm Nhập Thiển Xuất’”

Vô hình trung, khát vọng mãnh liệt từ đôi mắt nhìn như thông suốt của Cảnh Thanh, kỳ thực sâu không thấy đáy kia, kiên quyết không để lại đường sống vọt vào trong tim Viên Thiển.

“Sao cơ…”

Viên Thiển lùi về sau, tay Cảnh Thanh để trên vai anh bỗng nhiên vòng lên, một tay ôm anh vào lòng.

“Em nói, em chính là Thâm Nhập Thiển Xuất”

Cảnh Thanh thu hồi tất cả ý cười, nghiêm túc mà trịnh trọng nhìn vào trong mắt Viên Thiển.

“Cậu… Cậu…”

Viên Thiển há to miệng, thế mà không thốt nên lời.

Chuyện gì xảy ra thế này?

“Thâm Nhập Thiển Xuất” như thần linh giáng thế trong trung tâm thi đấu, vậy mà là Cảnh Thanh?

Cảnh Thanh đến battle với Lương Ngạo Thiên cũng phải cần Viên Thiển luyện đề cùng?

Nháy mắt, tất cả những chuyện xảy ra trước đó đều ùa vào đầu Viên Thiển.

Bất kể Viên Thiển có thông minh đến đâu cũng không có khả năng luyện ba trăm đề với Cảnh Thanh, là có thể giúp cậu nắm giữ tinh túy của hình học không gian. Trừ phi… cậu đã biết từ trước.

Còn cả đề đầu tiên ở lần thi tháng trước đó của họ, Viên Thiển tính sai chọn Lâm Tử. Nếu như không phải Cảnh Thanh ôm lấy anh trước khi rơi xuống, anh đã bị đào thải ở ngay đề đầu tiên rồi.

Đề hóa sau đấy, lúc đầu Viên Thiển định tự đi qua hang núi, rồi dùng điểm để báo cho Cảnh Thanh câu trả lời đúng. Nhưng khi Viên Thiển đi qua, Cảnh Thanh cũng qua cùng lúc.

Thế nên đây không phải trùng hợp, mà là tên này vốn đã biết!

Mệt anh vẫn còn muốn giúp cậu ta làm đề, vì để cậu ta ăn no mặc ấm mà chạy tới trung tâm thi đấu cày điểm, hóa ra đầu óc tên này rất tốt!

Viên Thiển đột nhiên cảm giác tất cả quan tâm và nỗ lực của mình đối với cậu… đều bị người ta lợi dụng.

“Buông tôi ra”

Giọng Viên Thiển lạnh xuống, dùng sức muốn nhấc cánh tay Cảnh Thanh lên.

Nhưng Cảnh Thanh lại chẳng hề nhúc nhích.

“Tôi bảo là cậu buông tôi ra”. Viên Thiển cắn răng nhấn mạnh lần nữa.

Anh ngước mắt lên nhìn Cảnh Thanh, phát hiện Cảnh Thanh vẫn luôn nhìn anh.

“Em sẽ không buông anh ra”. Cảnh Thanh trả lời.

“Cút đi! Cậu thì giỏi rồi, giả vờ yếu đuối, giả vờ vô dụng, giả vờ không có đầu óc. Cậu nhìn tôi lo lắng vì cậu, có phải cảm thấy thành công lắm không?”

Một luồng khí nóng từ ngực Viên Thiển xộc thẳng lên trán, hiện tại việc anh muốn làm nhất chính là đập bể đầu Cảnh Thanh!

“Lúc anh lo lắng cho em, em cảm thấy rất hạnh phúc”. Giọng Cảnh Thanh rất trầm, tựa như từng tảng đá chồng lên nhau, như thể càng trầm càng có thể chứng minh những gì cậu nói là sự thật.

Nhưng mà Viên Thiển chỉ muốn giãy ra.

“Cậu tưởng cậu nói thế là tôi sẽ tin cậu sao? Còn hạnh phúc nữa chứ?”

Cậu thì hạnh phúc rồi, thế hạnh phúc của bố ở đâu?

“Anh…” Trong giọng nói của Cảnh Thanh mang theo một chút cầu xin.

Nhưng Viên Thiển đã miễn dịch từ lâu.

“Đừng gọi tôi là anh! Cút đi”

Đời này Viên Thiển ghét nhất là người khác lừa anh.

Cảnh Thanh kéo anh lại.

Cho dù là trong game…bởi vì nỗ lực của bản thân là thật lòng, cho nên càng không chịu đựng nổi sự dối lừa của người khác.

Anh tung một đấm tới, Cảnh Thanh căn bản không né, cả người bị Viên Thiển đánh mạnh lên tường.

Tốt nghiệp tiểu học Viên Thiển chưa từng đánh nhau với ai. Cái cảm giác chân thực này, khiến Viên Thiển sau một hồi sảng khoái ngắn ngủi, là sự trống rỗng và mất mát to lớn.

Bên tai vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Viên Thiển bị trừ một điểm thi tháng.

Có thể đánh Cảnh Thanh đến logout, trừ của anh năm trăm điểm cũng không sao hết!

“Anh hãy nghe em nói hết đã”

“Nói cái quần què! Cút!”

“Nếu anh vẫn luôn xuất sắc mạnh mẽ, liệu có ai quan tâm phần yếu đuối của anh không?”

Viên Thiển không để ý tới cậu, xoay người rời đi.

“Nếu anh vẫn luôn kiên cường, liệu có ai nghĩ anh cần được bảo vệ không?”

Viên Thiển càng chạy càng xa, anh không muốn nghe, tên này sẽ gạt người!

“Nếu anh trông máu lạnh vô tình, liệu có người tin anh thật sự muốn mềm lòng với ai đó không?”

Viên Thiển như bị kéo một cái.

“Ở đây, lần đầu tiên em có được thứ mình muốn, được người quan tâm, được bảo vệ, rốt cuộc cũng có người mềm lòng vì em”

Lừa đảo!

Viên Thiển cúi gằm mặt đi tiếp, Cảnh Thanh đã ở phía sau anh.

Lúc này, bên ngoài phòng thí nghiệm truyền đến tiếng động.

Cảnh Thanh bất chợt bịt miệng Viên Thiển bằng một tay, đè anh vào trong góc phòng thí nghiệm.

Viên Thiển cảm thấy chẳng việc gì phải nấp, cứ không chịu cúi người, nhưng mà Cảnh Thanh khỏe đến kinh người, toàn thân Viên Thiển đều bị đối phương ôm vào lòng, đè chặt.

Viên Thiển nghi ngờ liệu anh có bị đối phương ấn vào xương tủy không.

Bởi vì kề sát quá, lồng ngực phập phồng của Cảnh Thanh, nhịp tim đập đều đặn của cậu đều rõ ràng vô cùng.

Có hai người đang nói chuyện.

“Mày biết Lương Ngạo Thiên đã làm trò gì không?”

“Tất nhiên là biết rồi. Nó cũng ác quá, Dạ Hàn đã từng thi tháng với nó cơ mà. Không ngờ ngay cả Dạ Hàn mà nó cũng muốn xử lý”

“Liên quan? Dạ Hàn đi đời cũng tốt, hay nhất là ngay cả Viên Thiển cũng mau đứt luôn!”

“Nếu như Dạ Hàn đi đời nhà ma, Viên Thiển còn xa sao?”

“Vậy tụi mình phải tiếp tục đi theo Lương Ngạo Thiên hả?”

“Tất nhiên! Còn ai âm hiểm hơn Lương Ngạo Thiên nữa?”

“Ha ha ha!”

Viên Thiển vẫn luôn vùi trong lòng Cảnh Thanh, mới đầu ngồi xổm mỏi chân, nhưng mà nghe đến đó, trong lòng kinh hãi.

Hai tên kia hình như là tay sai của Lương Ngạo Thiên!

Tại sao Lương Ngạo Thiên phải đối phó Dạ Hàn?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?

Mà…đến mức Lương Ngạo Thiên có thể khiến Dạ Hàn đi đời?

Viên Thiển cũng sắp không ngồi xổm nổi nữa, anh đẩy Cảnh Thanh một cái, Cảnh Thanh chầm chậm đỡ anh xuống, trực tiếp để anh ngồi trên mặt đất.

Cảnh Thanh đặt ngón tay trên môi, ra hiệu Viên Thiển đừng phát ra bất kì tiếng động nào.

Viên Thiển chớp mắt, biểu thị mình tự biết. Anh lại bực mình, cũng biết đây không phải lúc ầm ĩ với Cảnh Thanh.

Cảnh Thanh từ từ buông cái tay che Viên Thiển ra, ngay lúc Viên Thiển thở ra một hơi, lại phát hiện tay Cảnh Thanh đang đi xuống dưới từng chút một.

Viên Thiển trợn mắt nhìn đối phương, trên mặt Cảnh Thanh không có bất cứ biểu cảm nào, chỉ cẩn thận chú ý động tĩnh của hai kẻ kia.

Tay của cậu nâng bắp chân tê dại của Viên Thiển, ấn nhẹ.

Cảm giác tê chân giảm dần từng chút một.

Nhưng Viên Thiển vẫn chưa quên chuyện đối phương lừa mình.

“Quan chấp hành đã mang Dạ Hàn đi điều tra rồi. Tao bảo này, bọn mình cũng mời quan chấp hành tới, tố giác Viên Thiển thì thế nào?”

Viên Thiển sững sờ, hai tên này vậy mà có ý đồ với anh!

Tố giác tao? Tố giác tao cái gì?

“Nhưng nếu như sau khi quan chấp hành điều tra, Viên Thiển hoàn toàn không làm phản Thiên Khuyết, điểm số chúng ta mời quan chấp hành không thể lấy về!”

“Bị quan chấp hành điều tra còn chưa đủ để hắn hoảng à? 10 điểm khiến hắn bị quan chấp hành điều tra, tao cảm thấy rất đáng!”

“Vậy cũng đúng, ha ha ha!”

Vai Viên Thiển vô thức run lên, anh vừa mới gặp đươc Boss chân chính, chuẩn bị đi con đường phản kháng Thiên Khuyết, ai mà ngờ ——lại ngay lập tức có kẻ muốn tố giác anh chống lại Thiên Khuyết?

Cảnh Thanh siết chặt vòng ôm, dường như đang nói cho Viên Thiển, đừng sợ.

Không hiểu vì sao, cảm giác buồn phiền nháy mắt lắng xuống.

Cảnh Thanh kề sát tai Viên Thiển, nói một tiếng: “Chơi chết chúng”.

Giọng cậu rất nhỏ, lại giống như xuyên thấu tất cả trở ngại, xâm lược đại não của Viên Thiển. Môi cậu như có như không sượt qua lỗ tai Viên Thiển, dường như muốn cắn xuống, nhưng hết lần này tới lần khác bởi vì quá dịu dàng, Viên Thiển cảm thấy toàn thân mình đều được đối phương ngậm vào miệng.

Viên Thiển nhìn về phía Cảnh Thanh, đáy mắt của cậu rất kiên định.

Làm sao chơi chết bọn chúng?

Lúc này, Cảnh Thanh đã buông Viên Thiển ra, hai tay vắt lên trên bàn thí nghiệm, lộ ra nụ cười ngọt ngào không hề có tính công kích: “Ê, chào mấy cậu”.

Hai tên kia sững ra, cứng ngắc quay đầu lại, khoảnh khắc trông thấy Cảnh Thanh, cả hai không hẹn mà trợn tròn mắt.

“Cảnh…Cảnh Thanh! Sao mày lại ở đây!”

“Tôi vẫn ở đây suốt mà”. Cảnh Thanh hất cằm lên.

“Gì cơ! Cái đồ ngu nhà mày Vương Chí! Đã bảo mày tìm chỗ không người cơ mà! Sao mày lại chọn chỗ này!”

“Mày còn trách tao? Rõ ràng mày cũng chả phát hiện nơi này có người!”

Cảnh Thanh cười nói: “Ê, Vương Chí, battle với tôi đi”.

Vương Chí dừng lại, sau đó cười khẩy nghiêng mặt qua: “Mày battle với tao? Mày tưởng mày đi theo Viên Thiển thì trình độ sẽ bằng Viên Thiển chắc? Không phải mày chỉ là thú cưng của Viên Thiển hả? Được ——tao sẽ lấy mày khai đao trước!”

Ngay lúc đấy, Viên Thiển vẫn luôn ngồi dưới bàn thí nghiệm cũng chầm chậm chui ra, hơi chật vật đứng lên, cơ thể lảo đảo.

Hai tên kia trợn tròn mắt.

“Sao…Sao Viên Thiển cũng ở đây…”

“Lâm Giang, battle”

Lúc này, Lâm Giang nghe thấy nhắc nhở của hệ thống: “Viên Thiển Thiên Khuyết III, đề xuất battle với Lâm Giang Thiên Khuyết III”.

Sắc mặt Lâm Giang lập tức thay đổi, gã vẫn còn nhớ Viên Thiển từng bước ép Trần Trấn đến không dám tiếp tục online nữa như thế nào!

Nhưng mà battle đã bắt đầu, Lâm Giang có muốn logout cũng chẳng kịp.

Vòng battle đầu tiên, Lâm Giang bị đánh cho tơi bời, gã còn chưa kịp lấy hơi, Viên Thiển đã khởi động vòng battle thứ hai.

Lâm Giang hối hận đến muốn đụng tường mà chết, mới mất tập trung cái thôi, Viên Thiển đã khởi động vòng battle thứ hai.

Lâm Giang muốn phun một búng máu, tâm trạng hoàn toàn sụp đổ.

Mỗi khi Viên Thiển hoàn thành battle, thì lại ôm cây đợi thỏ.

Lâm Giang vô cùng căm hận tại sao mình không có tốc độ logout như Trần Trấn, cứ liên tiếp bị Viên Thiển bổ dưa thái rau, mất hơn tám mươi điểm như thế!

Gã vốn là top 5 Thiên Khuyết III đây! Bây giờ đến top 50 cũng chả giữ được!

Hiện tại gã đã bị Viên Thiển giết tới mức không chi nổi mười điểm gọi quan chấp hành.

Lại nhìn thằng bạn Vương Chí của mình, Lâm Giang trợn tròn mắt.

Vương Chí đã mất hơn một trăm hai mươi điểm!

Nó dù gì cũng là hạng 4 khối cơ mà! Tại sao ngay cả Cảnh Thanh cũng không đấu lại được?

Lúc này vẻ mặt Vương Chí như đưa đám, ngay lúc Cảnh Thanh nghiêng mặt sang nhìn Viên Thiển, lập tức logout!

Lâm Giang sững người: “Ơ đệt ——”

Đúng là không có nhân tính! Chuồn nhanh thế!

Viên Thiển sắp khởi xướng vòng battle tiếp theo, Lâm Giang lập tức hô to một tiếng: “Ngạo Thiên ——”

Viên Thiển theo bản năng nhìn về phía cửa phòng thí nghiệm, làm gì có ai tới, lại quay người về, thì thấy Lâm Giang đã gục xuống, logout.

Cảnh Thanh đút tay trong túi, cúi đầu cười đến run vai. Cậu đạp Lâm Giang một cái, nhìn về phía Viên Thiển.

“Anh, kế giương đông kích tây sứt sẹo thế mà anh cũng tin”

“Đúng, do tôi ngu nên mới tin cậu”

Viên Thiển lập tức thu lại biểu cảm trên mặt, anh vừa định quay người, lại nghe Cảnh Thanh nói: “Em chính là thí sinh anh đang tìm kia”.

“Cái gì?” Viên Thiển dừng lại.

Anh chậm rãi quay đầu, nhìn Cảnh Thanh.

“Cậu… Cậu vừa mới nói cái gì?”

“Em nói… Em chính là thí sinh kia. Anh hiểu ý em mà”

Cảnh Thanh nhìn Viên Thiển, đôi mắt ấy không có bất cứ ý đùa giỡn hay làm nũng nào.

Cực kỳ nghiêm túc.

Hóa ra, Cảnh Thanh chính là thí sinh mang virus nọ?

Một khi thông tin sinh học của cậu nhập vào hệ thống Thiên Khuyết, thì có thể khiến Thiên Khuyết tê liệt đồng thời phóng thích trang bị tinh lọc phóng xạ!

“Anh ơi… Em không giả vờ yếu đuối, cũng không cố tình khiến anh lo lắng cho em… Em thật sự, thật sự cần sự bảo vệ của anh”

Cảnh Thanh đi tới, cậu nhẹ nhàng giữ tay Viên Thiển, ngón tay nắm chặt, đặt ở trước ngực mình.

“Em không tin tưởng bất cứ ai, em chỉ tin mình anh”

Ánh mắt của cậu trông rất trầm lặng, lại như có thứ ấm áp nào đó đang lưu động.

Đây là điều Viên Thiển hoàn toàn không nghĩ tới.

“Anh ơi…Anh còn bằng lòng bảo vệ em không?”

Cảnh Thanh rũ mắt, tóc mái quét qua lông mi của cậu, như thể cậu vẫn yếu đuối như trước, vẫn là thiếu niên nhỏ bé lại quật cường luôn trốn sau lưng Viên Thiển.

“Cậu mà còn gạt tôi nữa, tôi sẽ battle với cậu tới chết. Tôi vẫn chưa tha thứ cho cậu đâu”

Tôi chỉ cần cậu qua màn.

Nếu như Cảnh Thanh biểu hiện xuất chúng, lúc nào cũng thông minh, sẽ trở thành bia ngắm của người khác.

Ví dụ như hai kẻ vừa rồi, nếu dùng thủ đoạn hạ lưu mời quan chấp hành tới điều tra, có khi thân phận thật của Cảnh Thanh sẽ bại lộ, bọn họ sẽ mất đi khả năng đánh bại Thiên Khuyết.

“Thế cũng là em chết”. Cảnh Thanh nhỏ giọng nói.

“Đi, về xem Lương Ngạo Thiên làm gì nào”

“Ừm”. Cảnh Thanh khẽ gật đầu.

Hai người rời khỏi phòng thí nghiệm, lúc đi ngang qua phòng học, Cảnh Thanh kéo Viên Thiển một cái.

“Bọn mình vào nghe thử đi?”

“Nghe cái gì…”

Lúc này Viên Thiển mới nhận ra, các học sinh trong lớp đang thảo luận chuyện Dạ Hàn bị dẫn đi.

Cảnh Thanh đã bước vào trước, cậu nháy mắt ra hiệu với Viên Thiển.

Bây giờ Viên Thiển là thần tượng nổi tiếng của Thiên Khuyết III, anh ngồi xuống, chẳng cần mở miệng hỏi, đã có học sinh khác lại gần.

“Viên Thiển! Anh có biết Dạ Hàn bị quan chấp hành mang đi rồi không?”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Viên Thiển bày ra vẻ mặt “Tôi đang nghiêm túc nghe cậu nói đây”.

“Chẳng phải Trần Trấn không dám online đấy à? Hai thằng đệ kia của Lương Ngạo Thiên không trông cậy vào được, thế nên hắn liền đi tìm Dạ Hàn!”

“Dạ Hàn đồng ý với hắn hả?” Viên Thiển hỏi.

“Tất nhiên là không rồi. Dạ Hàn đã quen làm theo ý mình. Lương Ngạo Thiên thấy thái độ không mặn không nhạt của Dạ Hàn thì nổi giận. Hắn nói với Dạ Hàn, ‘Mày sẽ hối hận’! Chưa đầy ba phút, đã có hai quan chấp hành tới mang Dạ Hàn đi điều tra!”

“Lý do là gì?” Viên Thiển hỏi.

“Lý do là có người tố giác Dạ Hàn cấu kết với học sinh lớp mười hai khóa trước, đang âm mưu lật đổ máy chủ Thiên Khuyết!”

“Dạ Hàn bị mang đi bao lâu rồi?”

“Hơn một tiếng thì phải. Có khi… không về được! Bị đày luôn tới Trái Đất!”

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cậu”

Viên Thiển không biết quan chấp hành sẽ điều tra Dạ Hàn như thế nào, nhưng mà tất cả quyết định của Thiên Khuyết đều phải tuân thủ quy tắc. Cho nên trừ phi quan chấp hành tìm được chứng cứ Dạ Hàn làm phản, bằng không không có khả năng đưa Dạ Hàn tới Trái Đất.

Khi Viên Thiển và Cảnh Thanh về đến phòng ngủ, đã thấy Lâm Tử đi tới đi lui trong phòng, thở ngắn than dài.

“Làm sao đây làm sao đây! Chẳng lẽ Dạ Hàn một đi không trở lại?”

“Sao có thể. Dạ Hàn là kẻ khôn khéo mà”. Cảnh Thanh lơ đễnh nói.

Cứ thế, ba người trong phòng ngủ đều không logout mà một mực chờ Dạ Hàn trở về.

Mãi đến mười một giờ đêm, cửa phòng ngủ mở ra.

Dạ Hàn đi vào, nhìn ba người bằng ánh mắt ngạc nhiên: “Ô, muộn vầy rồi mà các cậu vẫn chưa đi nghỉ à?”

“Chưa biết được tin cậu chết thì sao mà yên tâm đi vào giấc mộng được?” Cảnh Thanh lạnh lùng nói.

“Vậy thì đúng là làm cậu thất vọng rồi, tôi sống rất tốt, một sợi tóc cũng không thiếu”

Dạ Hàn đi tới trước mặt Viên Thiển, mỉm cười nhìn anh.

Viên Thiển bị hắn nhìn mà trong lòng chột dạ.

“Nè, anh còn dám làm chuyện lớp mười hai khóa trước không làm được không?” Dạ Hàn hỏi.

Nháy mắt, cả phòng ngủ đều trở nên yên tĩnh.

Viên Thiển nhìn Dạ Hàn, nghĩ thầm tên này quả nhiên đều ghi nhớ trong lòng những gì bọn họ từng nói.

Bề ngoài tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng lại có rất nhiều suy tính.

Cảnh Thanh đi tới, ngồi xuống bên cạnh Viên Thiển, ngẩng đầu lên nhìn về phía Dạ Hàn: “Cậu muốn như thế nào?”

“Không muốn như nào cả. Quan chấp hành điều tra mọi hành vi của tôi, còn có độ thân mật giữa tôi và các thí sinh khác…”

“Gì? Điều tra độ thân mật? Nghĩa là sao?” Lâm Tử mở miệng hỏi.

“Nếu như tôi giao lưu nhiều nhất với thí sinh rất lợi hại, như vậy độ hiềm nghi của tôi tương đối cao. Dẫu sao cái loại chuyện phản kháng Thiên Khuyết này, học dốt căn bản không làm được”

“Ồ, vậy độ thân mật của cậu với ai tương đối cao?” Trên môi Cảnh Thanh cong lên một nụ cười lạnh.

“Viên Thiển”

Dạ Hàn vừa nói xong, Viên Thiển liền sững sờ.

Anh và Dạ Hàn tuy ngủ chung phòng, nhưng lời đã nói đều có thể đếm ra được.

Lâm Tử lập tức cúi đầu, bụm kín mặt, nhỏ giọng nói: “Trời ơi… Trời ơi… Tuyệt đối đừng đánh nhau nha…”

Cảnh Thanh nhướn đuôi lông mày: “Nói nhảm”.

“Đúng thế, là nói nhảm”

Dạ Hàn xoay người lại, ngồi xuống bên người Lâm Tử, dùng chân đạp cậu ta một cái: “Tất nhiên là tôi và cậu có độ thân mật cao nhất rồi”.

Lâm Tử ngẩng đầu lên, vẻ mặt sợ hãi: “Cái gì? Tôi và cậu? Không không không? Tôi và cậu không thân mật chút nào hết! Không hề!”

“Tuy quan chấp hành không tìm được chứng cứ xác thực tôi chống lại Thiên Khuyết, nhưng mà…trong lòng tôi cực kỳ không cân bằng. Trước đó không muốn phản kháng, giờ tôi lại muốn”. Dạ Hàn nói.

“Sau đó cậu lại tố giác với quan chấp hành. Một khi đối tượng bị cậu tố giác thật sự phản kháng Thiên Khuyết, cậu có thể nhận thêm ba trăm điểm”

Viên Thiển đã không còn lộ vẻ mặt kinh ngạc, cũng không bởi vì Dạ Hàn muốn gia nhập mà mừng rỡ.

Giọng của anh lạnh lùng, ánh mắt thì lại khách quan.

Anh đang dò xét Dạ Hàn.

Nếu như thật sự dự định lấy phản kháng Thiên Khuyết làm nhiệm vụ qua màn, Viên Thiển sẽ không để cho quá nhiều người tham dự vào.

Anh rất rõ, càng nhiều người tham dự tình huống càng phức tạp, bất cứ ai cũng có thể phản bội.

Dạ Hàn cười nhạt, hắn cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt Viên Thiển: “Nếu như anh có hai con đường. Một đường là trăm nghìn cay đắng thi đỗ đại học, từ nay về sau nghe theo sự sắp xếp của một cái máy tính, sống như máy móc cả đời. Một đường khác, là phản kháng Thiên Khuyết, cho nhân loại một lối thoát khác. Anh chọn thế nào?”

Cảnh Thanh nghiêng người qua, nhìn sườn mặt Viên Thiển.

Lâm Tử ở đối diện cũng nhìn lại.

Viên Thiển nở nụ cười: “Nếu lúc nào cũng đi theo bản đồ, thì sao phát hiện đại lục mới?”

Sau một hồi im lặng, Lâm Tử ở đối diện vỗ tay.

“Nói hay lắm!”

“Thế cậu muốn gia nhập không?” Dạ Hàn xoay đầu lại, nhìn về phía Lâm Tử.

Lâm Tử lập tức lắc đầu: “Không không không! Cái loại béo phì dốt nát như tôi, dễ bị kẹt lại ở bước ngoặt quan trọng, tạo phiền phức cho các cậu lắm, tôi vẫn nên…”

“Đi theo bản đồ, cậu có thể qua màn?” Cảnh Thanh cười lạnh hỏi.

“…Hình như… không thể…”

“Béo dốt như cậu, là tấm chắn tốt nhất cho đám học giỏi bọn này”. Dạ Hàn đưa tay, nhéo mạnh một cái trên bụng Lâm Tử.

“Á——Á——” Lâm Tử đau đến lập tức logout.

“Cậu xác định cậu ta sẽ không trở thành kẻ tố giác chứ?” Viên Thiển nhướn cằm hỏi.

“Cậu ta không dám đâu”

“Cậu ta không dám đâu”

Cảnh Thanh vậy mà đồng thanh với Dạ Hàn.

Điều này khiến Viên Thiển không khỏi nghi ngờ, hai tên này, có phải đã biết nhau từ lâu rồi không?

“Các cậu phải cẩn thận. Tôi cảm giác lần thi tháng này chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy đâu”. Dạ Hàn nói.

“Em đoán, Thiên Khuyết sẽ phái quan chấp hành, làm một cuộc thanh lý quy mô lớn với thí sinh”. Cảnh Thanh nhìn về phía Viên Thiển.

“Thấy chết không sờn”

Viên Thiển vừa dứt lời, Cảnh Thanh và Dạ Hàn vậy mà đều cười.

“Không biết ngày mai Lương Ngạo Thiên có online không ta”. Dạ Hàn ngẩng đầu lên, khẽ thở dài

Viên Thiển hiểu ngay, ngày mai Dạ Hàn muốn thừa thế xông lên đá Lương Ngạo Thiên knock-out.

“Tôi đi ngủ đây”. Dạ Hàn trèo lên giường trên, nằm xuống, logout.

Nếu tất cả mọi người đều đã logout, vậy mình cũng logout thôi.

Viên Thiển đang định nằm xuống, Cảnh Thanh lại kéo anh, cúi đầu, tựa trên đầu gối gập lại của Viên Thiển.

“Anh ơi, cảm ơn anh”

“Cảm ơn tôi cái gì?”

“Bằng thực lực của anh, cho dù không giúp em, anh vẫn có thể đỗ cuộc thi như thường”

Cảnh Thanh nhìn Viên Thiển, đôi mắt trong veo kia luôn có cách khiến Viên Thiển mềm lòng.

“Tôi chẳng qua chỉ chọn một con đường bình thường không dám chọn, nhưng trong lòng lại rất muốn thử mà thôi”

“Anh không phải thế”. Cảnh Thanh lắc đầu.

“Không phải cái gì? Không có dũng khí? Hay chỉ là dám thử ở đây?” Viên Thiển vẫn đang tức giận, nụ cười rất lạnh.

“Chẳng qua là anh… nếu như chỉ vì bản thân mình, anh tương đối dễ kiềm chế và hài lòng với tình trạng hiện tại. Chỉ khi nào vì người quan trọng của mình… anh sẽ dũng cảm hơn bất cứ ai”

Vẻ mặt của Cảnh Thanh nghiêm túc lại trịnh trọng.

Viên Thiển hừ lạnh một tiếng.

“Để đảm bảo tôi sẽ không tố giác cậu nên cậu đang lấy lòng tôi hả?”

“Anh là người có thể lấy lòng được sao?”

“Vậy để tôi nói cho cậu biết, cậu ngoan ngoãn mà lấy lòng tôi đi. Không là cậu tiêu đời”

Viên Thiển đẩy vai Cảnh Thanh một cái, tên này không biết mình nặng lắm à? Đầu gối sắp bị cậu ta đè gãy rồi.

Cảnh Thanh rời khỏi đầu gối của Viên Thiển, nhưng bỗng nhiên lại dựa vào anh.

Viên Thiển vô thức lùi ra sau, nhưng mà lưng rất nhanh đã đụng tường.

“Ê này… Cậu muốn làm gì?” Viên Thiển lại đẩy Cảnh Thanh một cái, nhưng mà nên này càng lúc càng tới gần.

“Lấy lòng anh đó”

“Lấy lòng tôi?” Viên Thiển cảm thấy buồn cười, “Cậu dựa vào tôi sát sạt thế này, đây là địa bàn của tôi, còn không cuốn xéo?”

Một tay Cảnh Thanh chống trong giường dưới, một tay khác trực tiếp để trên đầu giường, vây Viên Thiển lại.

“Em hôn anh một cái nhé”

Giọng Cảnh Thanh hơi kéo dài, sự quyến rũ trong giọng nói như bị phóng đại vô hạn, tim Viên Thiển sắp bị kéo ra khỏi lồng ngực.

“Tôi… tôi không thèm cậu hôn tôi!”

“Ý em không phải ở đây”. Cảnh Thanh lại gần Viên Thiển.

Dáng vẻ cậu hơi rũ mắt rất dịu dàng, ngũ quan tinh tế lại không âm nhu có một loại khí chất khác.

Cảm giác trái tim không chịu khống chế lại tới.

Cảnh Thanh đang ám chỉ, nếu như màn này kết thúc, cậu muốn họ gặp nhau trong hiện thực?

Một lúc lâu, Viên Thiển kiềm chế nhịp tim đập điên cuồng của mình, nhếch miệng, bình tĩnh mở miệng.

“Cậu đẹp không?”

Ý là, nam sinh chớ làm phiền.

Ở màn trước, chấn động Lâm Thâm đem đến cho anh vẫn chưa tan đâu.

“Em đẹp lắm”. Cảnh Thanh dựa vào, nghiêng mặt sang, môi càng lúc càng gần Viên Thiển.

Viên Thiển ngửa ra sau, bịch một cái, ót đụng vào tường.

Anh cứ tưởng đầu sẽ đau, nhưng không ngờ tay Cảnh Thanh đã sớm kê trước ở đó.

“Nè, em nói em đẹp lắm, anh không tin tới vậy hả?” Cảnh Thanh hỏi.

“Thế dáng người cậu có đẹp không? Có cúp 36D không?

Viên Thiển biết Cảnh Thanh đang nói bậy.

Ở đâu mà có con gái khỏe thế?

Chẳng nhẽ… người chơi Cảnh Thanh này là nữ thật?

“Ừm…xem như có đi”

Mày Cảnh Thanh hơi nhíu lại, giống như sau khi thật sự suy nghĩ mới cho anh đáp án này.

Xem như có nghĩa là sao?

“Thế chân cậu dài không?” Viên Thiển lại hỏi.

Anh muốn nhìn xem Cảnh Thanh có thể mặt dày đến cỡ nào.

“Dài lắm, tiêu chuẩn siêu mẫu luôn”

Viên Thiển cúi đầu, cười khẽ.

Không biết xấu hổ cỡ nào!

Rất xinh đẹp, gần 36D, chân lại còn dài cấp bậc siêu mẫu, cô gái như thế nào đến lượt Viên Thiển anh!

Ngón tay Cảnh Thanh giữ lấy cằm Viên Thiển, nâng lên, nhìn mắt anh nói: “Anh vẫn chưa trả lời, anh có muốn em không”.

“Nếu cậu mà là con gái thật, chưa lập gia đình, chưa có bạn trai thì tôi sẽ muốn cậu”. Viên Thiển đáp.

“…Anh đúng là khiến người ta thất vọng”

Cảnh Thanh buông cằm Viên Thiển ra.

“Tôi muốn đi ngủ, ngủ ngon”

Viên Thiển không hề lưu luyến, nhanh chóng logout.

Cảnh Thanh nhìn anh, cúi đầu xuống, kề sát bên tai anh: “Ngủ ngon, còn có… thật xin lỗi…”

Rạng sáng hôm sau, chính là vở kịch định kỳ mà cả Thiên Khuyết III đều ngóng trông.

Đó chính là Dạ Hàn khởi xướng battle với Lương Ngạo Thiên.

“Mày vậy mà khởi xướng battle với tao? Có phải mày tưởng mình nhất định có thể thắng tao không?”

Lương Ngạo Thiên nhìn trông khó coi muốn chết.

Bắt đầu từ sáng sớm hôm nay, không chỉ Trần Trấn không online mà ngay cả Vương Chí và Lâm Giang trước đó vẫn luôn đi theo hắn đều không hề xuất hiện.

Hơn nữa từ sau khi tất cả mọi người biết Viên Thiển chính là đại thần thi đấu Ngọc Bình, thì không còn ai nể mặt Lương Ngạo Thiên nữa.

Sáng nay lúc ăn sáng, thậm chí còn có người kêu hắn đừng chen hàng.

Lương Ngạo Thiên tức muốn chết, trước đó toàn là hắn muốn đứng đầu là đứng đầu. Những người khác còn nói “Viên Thiển ăn cơm cũng xếp hàng, chẳng biết cái đặc quyền này của Lương Ngạo Thiên từ đâu ra”.

Viên Thiển Viên Thiển toàn là Viên Thiển!

Lương Ngạo Thiên vốn muốn Dạ Hàn trở về, thay thế Trần Trấn không dám online. Nhưng không ngờ Dạ Hàn lại cười nói với hắn: “Chắc cậu nên đánh giá lại thực lực của mình một lần nữa đi”.

Từ khi vào cái game này, Lương Ngạo Thiên nào từng bị mỉa mai như thế?

Trong cơn tức giận hắn liền mời quan chấp hành, tố cáo Dạ Hàn là đồng lõa với lớp mười hai khóa trước.

Lúc Dạ Hàn bị mang đi, trên mặt Dạ Hàn không hề có một chút sợ hãi, mà ngay trước mặt những bạn học khác, nói với hắn: “Hẹn gặp lại”.

Từ đó trở đi, Lương Ngạo Thiên liền thấp thỏm tột cùng.

Hắn biết rõ nếu Dạ Hàn bình an vô sự trở về, nhất định sẽ tìm hắn thanh toán.

Thế nhưng lòng tự trọng khiến hắn không thể logout như Trần Trấn.

Cho dù về sau Dạ Hàn không ở màn này nữa, Lương Ngạo Thiên cũng chẳng có mặt mũi trở về.

Cảnh Thanh nằm sấp trên bàn, một tay khác kéo tay áo Viên Thiển, thoạt nhìn như đang làm nũng, nhưng Viên Thiển biết, nội tâm tên này cực kỳ phấn khích, rốt cuộc có thể xem kịch rồi!

Viên Thiển kéo tay áo mình về, ban cho Cảnh Thanh ánh mắt lạnh nhạt.

Trận battle này hấp dẫn sự chú ý của cả Thiên Khuyết III.

“Anh cảm thấy ai sẽ thắng?” Cảnh Thanh nằm nhoài trên bàn, chỉ lộ ra một con mắt, nhìn Viên Thiển.

“Câu hỏi này có thú vị không? Còn chẳng bẳng đoán xem, vòng battle thứ mấy Lương Ngạo Thiên mới chịu không nổi mà logout”

Viên Thiển lạnh nhạt nói.

Quả nhiên, liên tục mười vòng battle, Dạ Hàn đánh Lương Ngạo Thiên đến sắp đau sốc hông.

“Á đù ——Dạ Hàn đỉnh thế á? Lương Ngạo Thiên hoàn toàn không phải đối thủ luôn!”

“Vậy trước đây Lương Ngạo Thiên có thể làm hạng nhất khối hoàn toàn do Dạ Hàn nhường hắn!”

“Đâu chỉ Dạ Hàn, nếu không phải Viên Thiển bỏ qua lần thi tháng thứ nhất, anh ấy tuyệt đối nghiền nát Lương Ngạo Thiên, ngay cả thắc mắc cũng không có!”

“Lương Ngạo Thiên đúng là không có mắt!”

“Kể từ khi mấy con chó săn của hắn không dám online, hắn đã định trước sẽ thua rồi!”

Đã là vòng battle thứ mười lăm, Dạ Hàn thêm 150 điểm, Lương Ngạo Thiên mất 150 điểm.

Lúc này Dạ Hàn đã thăng lên làm hạng nhất khối.

Lương Ngạo Thiên cắn chặt hàm, lạnh lùng nói: “Dạ Hàn, xử sự có tình, mai này gặp lại còn vui vẻ”.

Dạ Hàn sờ cằm, nhìn về phía Viên Thiển: “Lão Viên à, anh cảm thấy thế nào?”

Viên Thiển chợt hiểu, thái độ “qua màn là được, không cần phí phạm” này của Dạ Hàn, hoàn toàn không cần phải đánh với Lương Ngạo Thiên mày chết tao sống. Hắn đang trút giận cho Viên Thiển, lúc trước Trần Trấn hại Viên Thiển, chẳng phải là do giúp Lương Ngạo Thiên ư?

“Sau này còn phải gặp lại hả?” Viên Thiển hỏi lại.

“Hiểu rồi”

Dạ Hàn lại khởi xướng một vòng battle.

Một vòng rồi lại một vòng, mối hận không hề có kết thúc!

Thứ hạng của Lương Ngạo Thiên không ngừng tụt xuống, dưới sự chú ý của muôn người, tụt xuống hạng 501.

Lúc này có người đi tới.

Là quan chấp hành Trang Mộng nọ.

Y cười với Lương Ngạo Thiên, làm một thủ thế “mời”. Lương Ngạo Thiên ngẩn người, nửa phút trôi qua mà vẫn không xê dịch nổi bước chân.

Alice:

Tần Boss: Em đẹp lắm, chân dài tới nách, cúp 36D, chuẩn người mẫu, anh rước em đi.

Lão Viên: Ở đây không tiếp đực rựa và biến thái.
Bình Luận (0)
Comment